Muộn Du Bình vừa đi vừa nhìn về phía trước, có đôi khi còn leo lên mấy đồi đá nhỏ. Trời càng ngày càng nóng, tôi chỉ còn cảm giác mình đang bị nướng chín. Trải qua mấy giờ tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy tảng đá lớn mà chúng tôi đỗ xe sau nó. Tôi đã không cách nào hình dung được tâm trạng hưng phấn của mình lúc đấy, giống như lúc đang bị cuốn trong dòng lũ tìm được cọng rơm cứu mạng. Tôi hoàn toàn quên đi những mệt mỏi lúc này, tiến thẳng về phía trước mà đi. . Truyện Sắc
Tốc độ của Muộn Du Bình mau hơn tôi, chờ khi tôi tới nơi, đã thấy Muộn Du Bình mở ra mui xe. Tôi nhìn xong liền hiểu, xe này đã không còn khả năng đi tiếp, chúng tôi chỉ có thể lấy đồ bên trong ra mang theo.
Hai chúng tôi cùng nhau nổ lực vét sạch đồ bên trong.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Tôi hỏi.
"Vào bên trong nghĩ ngơi, chờ buổi chiều mặt trời xuống núi chúng ta lại tiếp tục đi." Muộn Du Bình nói.
Cũng chỉ có thể như vậy. Chỉ có điều khi đến buổi tối, trời lạnh khỏi bàn nhưng không đáng ngại, mấu chốt vẫn là việc các loại vật này nọ ra ngoài hoạt động.
"Ừ."
..........
Liên tiếp mấy ngày chúng tôi đều là ban ngày nghỉ ban đêm đi. Buổi tối ở sa mạc không yên bình như ban ngày, các loại rắn trùng đều ra ngoài kiếm ăn. Những hoàn cảnh ác liệt thế này tôi cũng trải qua mấy lần, tự nhiên không cảm thấy quá khó khăn. Chỉ là từ sau lần tiếp nhận pheramone rắn lần trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh/1001445/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.