Trong sổ tay của Nguyễn Đào đề mục càng ngày càng nhiều, tài sản tích lũy cũng càng ngày càng lớn, tự do gần ngay trước mắt.
Nguyễn Đào bắt đầu trịnh trọng tự hỏi, ngày chuộc thân phải mở lời như thế nào để ngài ấy chấp nhận cho mình lấy thân báo đáp nhỉ?
"Chuẩn bị một cái bánh kem đi, bánh kem mật đào? Nhưng mà có phải là chưa đủ rõ ràng hay không, lỡ như tiên sinh cho rằng tôi đang chúc mừng ngày được tự do thì sao, ăn xong cũng không nghĩ ra là tôi đang hiến thân làm sao bây giờ?"
Tự Nhiên nghe cậu nói, vùi đầu ăn bún.
"Vậy ngoài bánh kem thì có nên làm một mâm đào hay không?"
"Nước ép trái cây hiệu đào tiên?"
"Đào giòn, đào mềm, anh đào, đào tiên?"
"Bữa tiệc đào sao?"
Nguyễn Đào liên tục hỏi, cuối cùng chốt một câu: "Đến ngày đó tôi sẽ tự mình tắm rửa sạch sẽ, nói rằng 'tiên sinh, quả đào mềm này cũng là của ngài'."
Ngón tay Nguyễn Đào cuộn tròn, trời ạ, quá buồn nôn!
Tự Nhiên bị cậu chua đến mức không ăn nổi bún chua cay nữa, uống một ngụm sữa đậu nành, hỏi: "Anh ta đâu?"
"Ở nhà, 3 giờ chiều sẽ tập thể hình, chờ đến tối tôi làm xong việc bên này sẽ hẹn gặp ngài ấy, cùng nhau về nhà."
Nguyễn Đào cũng lấy một đôi đũa, cậu sốt ruột, ăn đến khuôn mặt phồng lên còn thời gian để hỏi: "Lạc, cậu cảm thấy khả năng này có thành công không?"
Tự Nhiên chê cười cậu: " 50 50, nếu thất bại thì chuyển đến ở với tôi, từ từ nghĩ cách."
Nguyễn Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mem/1793168/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.