Chương trước
Chương sau
Nghỉ trưa an tĩnh, mọi người đều đắm chìm trong cơn buồn ngủ.
Nguyễn Đào vốn là muốn nhờ kim chủ lấy cà vạt bịt chặt miệng cậu, để tránh cho lát nữa lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ, nhưng không biết cậu lấy tự tin từ đâu mà cảm thấy chính mình chỉ cần cắn môi là có thể nhịn tiếng rên rỉ xuống, đang rối rắm thì Hàn Mạc xử lí xong mấy cái trứng đã quay lại, hiển nhiên cũng đang nghĩ đến cùng một vấn đề, dặn dò: "Lát nữa em đừng kêu to quá, mắc công cái tòa nhà của tôi lại bị sụp mất."
Nguyễn Đào thẹn quá thành giận, muốn đáp lại một câu mỉa mai chế nhạo hắn, nhưng lại không nói được, cuối cùng lật người nằm xuống: "Em đi ngủ!"
Hàn Mạc cười không ngừng, vớt một cẳng chân của cậu lên ôm vào trong ngực, chuẩn bị tấn công: "Hử, xem thường tôi sao?"
Dứt lời liền dùng cây dương v*t cứng ngắc đâm vào cửa huyệt ướt đẫm, thảnh thơi nói: "Bảo bối, chơi một trò chơi nhé? Không khóc, không gọi, không xin tha, không cao trào, không bắn ra, chỉ cần em có thể làm được một trong những chuyện đó thì đổi được mười vạn."
Mười vạn!
Nguyễn Đào ôm chặt gối đầu, đây là thứ duy nhất mà cậu có thể dựa vào, cậu trợn to mắt xác nhận lại: "Có thật không ạ?"
Hàn Mạc chậm rãi hạ eo, hắn thèm muốn chết rồi, cái đuôi thỏ kia làm sao có thể so với cái quần ngủ này chứ, là quần chữ T, con bướm trên đó càng có vẻ sắc tình gấp trăm lần, khiến cho cánh mông bị bao vây càng thêm kín mít chọc người lăng ngược, khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười xấu xa đặc trưng: "Thật."
Nhưng Nguyễn Đào đã không nói ra lời, ánh mắt cậu hoảng sợ, cái miệng nhỏ cắn chặt gối đầu, nếu không thì lúc này trong căn phòng sẽ tràn ngập tiếng kêu thảm run rẩy kinh sợ của cậu, đây là, đây là... Theo tốc độ tiến quân thần tốc của dương v*t, thịt non mềm mại bị lần lượt cọ xát chà quét, còn ngứa ngáy hơn nhiều so với lúc ngậm trứng, nhưng Nguyễn Đào biết rằng đây không phải là lúc lợi hại nhất, dương vành mắt, lúc dương v*t rút ra thì nó mới là thứ phát ra uy lực đáng sợ nhất.
"Ưm..." Gối đầu không thể bịt được tiếng rên rỉ trong lỗ mũi, Nguyễn Đào cơ hồ lập tức phải đầu hàng, cậu bị đâm vào chỗ sâu nhất, cái vòng đầy lông kia được mang vào phía dưới quy đầu, ma xát theo biên độ nhỏ kéo kéo thả thả, chỉ mới trình độ này đã làm cho cái eo nhỏ của Nguyễn Đào run rẩy không ngừng, cậu thừa dịp Hàn Mạc còn chưa chính thức bắt đầu thao làm, buông cái gối đã bị cắn ướt ra lấy lòng nói: "Tiên sinh, tiên sinh, gỡ xuống đi mà... Em chịu không nổi..."
Hàn Mạc đã có ý định sẵn rồi, sao có thể gỡ xuống được: "Xin tha."
Nói xong liền không màng tới khuôn mặt nhỏ đang đau khổ cầu xin của Nguyễn Đào, đong đưa eo mông bắt đầu tùy ý nhấm nháp, lúc rút dương v*t ra bên ngoài thì vừa cọ vừa quét, mỗi một tấc thịt mềm mẫn cảm đều bị kích thích co rút, co rúm lại tiết ra tảng lớn nước sốt tưới trên cây hung khí nóng rực, ngay cả khi lỗ nhỏ bị căng ra tới mức không hiện ra chút nếp uốn nào cũng kịch liệt khép mở, không ngừng phun ra nước dâm trong suốt, giống như cái miệng nhỏ ăn được đồ ăn ngon mà chảy đầy nước miếng.
"A!! - - a..." Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Nguyễn Đào tê dại như bị điện giật, khoái cảm như dòng điện tán loạn chảy khắp cơ thể, còn không đợi cậu thích ứng, nguyên căn dương v*t đã rút ra ngoài, sau đó lại lần nữa đi vào nguyên cây, dường như chỉ trong thời gian cậu thở dốc một hơi đã xỏ xuyên qua trên dưới một trăm lần, cậu bị khoái cảm bén nhọn đánh tới làm cho chảy nước mắt không ngừng, trong miệng tràn đầy tiếng rên rỉ, chỉ sợ cho dù có cắn chặt môi đến mức bật máu cũng không thể nhịn được.
"Vừa khóc vừa kêu." Hàn Mạc tạm nghỉ, cẳng chân thon dài trong ngực dường như không có xương cốt, buông lỏng tay sẽ lập tức rớt xuống trên giường, thao rất sướng, nhưng mà quá mẫn cảm, hắn đeo cái thứ đồ chơi này khiến cho lỗ dâm dường như từng phút từng giây đều đang lên cao trào, cắn chặt không buông, phun nước nhiều đến nổi giống như đi tiểu.
Hàn Mạc đè cái người đang thất thần khóc kêu kia vào trong chăn, từ phía sau tiến vào cậu, ở chính giữa hai cục bột trắng có một cây dương v*t dữ tợn ra ra vào vào, trong phòng đều là tiếng vang dâm mĩ khi da thịt đánh vào nhau, Hàn Mạc chỉ liếc mắt một cái đã hứng lên, cậu thật sự là quá dễ bị bắt nạt, hắn áp lên lưng Nguyễn Đào, ngậm lấy vành tai nhỏ nóng rực nói: "Liên tục cao trào. Làm sao bây giờ, chỉ còn một thử thách là không bắn ra thôi, có muốn tôi giúp đỡ hay không?"
"Ưm... A a! Tiên sinh... Chịu không nổi..." Nguyễn Đào bắt lấy khăn trải giường, đầu ngón tay không có chút sức lực nào, chỉ còn tê dại, cậu sướng đến mức đầu óc mơ màng, giống như cả người đều bị xuân dược tẩm ướt từ đầu tới chân, phân không được là đau hay sướng, rên rỉ chưa xong thì cậu đã giống như phát điên mà dẩu mông lắc loạn, cắn chặt dương v*t của Hàn Mạc liên tục co rút.
Hàn Mạc có chút sợ cái vòng này sẽ làm bảo bối của hắn bị thương, lỡ như lúc kẹp chặt quá bị cứa vào thịt non thì phải làm sao?
"Có đau hay không, bé ngoan của tôi?"
"Ưm a a... Thật sướng... Chịu không nổi... A! A ưm... Muốn, muốn chết mất..."
Hàn Mạc cười nhẹ, thật dâm.
Hắn giống như đang lật bán rán, thao mặt sau đủ rồi lại lật sang mặt trước thao làm, Hàn Mạc duỗi tay cởi bỏ buộc ngực, tùy ý kéo xuống, lụa trắng lập tức trượt xuống dưới eo nhỏ, hai điểm đỏ tươi xinh đẹp trên thịt vú mềm mại theo đó lay động liên tục làm người hoa mắt, Hàn Mạc duỗi tay niết chặt, rước lấy một trận khóc kêu thảm thiết, uyển chuyển mang theo khóc nức nở, sắp làm cho cái tòa nhà này sụp luôn rồi.
"Chừng nào lại ăn thêm một viên thúc sữa nữa, có được không?" Hàn Mạc bóp lấy vòng eo đang vặn vẹo kia, vô cùng sảng khoái, lại muốn uống sữa.
Nguyễn Đào nghe hắn nói cái gì thì là cái đó, sớm đã vứt mười vạn ra sau đầu, trong miệng đầy từ ngữ dâm đãng: "Sinh, sinh đứa nhỏ cho tiên sinh... A! A ưm... Sinh đứa nhỏ... cho ngài... sinh bé ngoan cho ngài..."
Hàn Mạc nghe xong muốn cười: "Tôi không thích trẻ con, đổi cái khác đi."
Nguyễn Đào không nghe thấy, a a ê ê dùng một tay bắt lấy cái vú của mình gọi 'sinh... sinh...', một bên kẹp chặt mông bị thao tới cao trào, tiết tràn lan, tinh dịch phun đầy môi đỏ.
"Hừ, đáng tiếc." Tên dâm tặc Hàn Mạc ra vẻ tiếc nuối: "Mười vạn đã không còn nữa."
Thời gian nghỉ trưa chỉ còn lại một ít.
Hàn Mạc quyết định làm người xấu đến cùng, muốn làm dơ luôn khuôn mặt đỏ hồng đang say mê này, hắn rút dương v*t ra, gỡ dương vành mắt xuống vứt qua một bên, sau đó cưỡi lên trên ngực Nguyễn Đào, hai luồng vú này có chơi nhũ giao thì cũng không có áp lực gì, Nguyễn Đào đang trong cơn mơ hồ, qua vài giây sau mới hiểu được đây là cái tư thế gì, lập tức bẹp miệng muốn khóc, tiên sinh lại bắt nạt cậu.
Cậu ra sức bóp chặt hai vú của mình, ép ra một khe rãnh nhợt nhạt đáng thương lại đáng yêu, dương v*t thô dài đến kì cục, mang theo nước dâm cọ loạn khắp nơi, không tới vài cái đã khiến cho rãnh mương mềm mại trắng nõn này che kín dấu đỏ.
Nguyễn Đào cúi đầu hé miệng, vươn ra đầu lưỡi mềm mại, mỗi khi dương v*t thọc tới, cậu đều như mèo nhỏ vươn lưỡi ra liếm lên mào gà mang theo chất lỏng tanh nồng, Hàn Mạc từ trên cao nhìn xuống, bị kích thích làm cho hai mắt đều đỏ, hắn cắn môi, lúc dương v*t lại đâm tới cái đầu lưỡi mềm mại kia, hắn không thu hồi sức mà là cường thế đâm mở cái miệng nhỏ, khiến cho cậu ăn hết dương v*t của hắn vào trong cổ họng.
Nguyễn Đào sắp hít thở không thông, đôi tay không tự giác ôm mông Hàn Mạc, cái mông vô cùng săn chắc, tràn ngập lực lượng, nếu như tất cả lực lượng này đều bộc phát ra thao cái miệng cậu, cậu chắc chắn sẽ bị đâm hư mất.
Nguyễn Đào vừa mơ mơ hồ hồ nghĩ bậy, vừa nỗ lực thả lỏng miệng đến mức lớn nhất, còn muốn tận lực khép chặt miệng, hy vọng có thể nhanh chóng hút tinh dịch ra, khẩu giao là mục khó chịu nhất trong việc làm tình, Nguyễn Đào cố nén xuống ý muốn nôn khan, không giãy giụa giữa, hai mày cậu nhíu thành một cái hố nhỏ, giây tiếp theo cái miệng đã được tự do, cùng với tiếng thở dốc đầy gợi cảm của nam nhân, cái hố nhỏ này cũng tràn đầy tinh dịch màu trắng ngà.
Bị bắn lên mặt.
Còn không cẩn thận bắn lên mắt, nhão nhão dính dính treo lên lông mi.
Nguyễn Đào chật vật không chịu nổi mà ho khan, không mở mắt ra được, miệng mũi đều tràn đầy mùi tanh.
Mà bên ngoài phòng ngủ đã vang lên tiếng chuông làm việc buổi chiều, loáng thoáng xuyên thấu qua cánh cửa truyền tới lỗ tai Nguyễn Đào, khiến cho cậu lại lần nữa muốn méo miệng khóc lên.
Hàn Mạc sướng mất hồn, còn sung sướng hơn cả việc đánh một giấc ngủ trưa, hắn bế bảo bối đã xụi lơ thành một bãi nước vào trong phòng tắm, mặc kệ tiếp theo có chuyện gì bận, đều không quan trọng bằng việc tắm uyên ương trước mắt.
Tắm một nửa, Nguyễn Đào đã khôi phục chút sức lực, nằm trên bồn tắm thút tha thút thít: "Em... trễ làm... cúp làm không có lí do... không, không có tư cách được bình chọn là nhân viên ưu tú... Buổi chiều em sẽ không đứng được... cầm dao sẽ té xỉu... Em muốn ngủ..."
Hàn Mạc nghe xong tâm trạng rất tốt: "Nhìn cái đức hạnh của em kìa."
Nguyễn Đào tức giận: "Đều tại anh!"
Giọng nói không lớn nhưng lại tràn đầy ủy khuất.
"Lần duy nhất em không gọi 'ngài' là lúc uống say, bây giờ thì tại sao? Cố ý hử?"
Cậu chính là cố ý, ai bảo ngài ấy không có tâm!
Nguyễn Đào sợ bị tử hình ngay tại chỗ, không chịu hé răng.
Hàn Mạc cốc đầu cậu một cái, trước tiên ra ngoài đổi cái khăn trải giường, sau đó lại quay về vớt người lên, lau sạch sẽ cuốn thành bánh cuốn, ôm đặt vào trong ổ chăn: "Nằm xuống, ngủ đi."
Nguyễn Đào lôi kéo cổ tay hắn không buông: "Tiên sinh."
Hàn Mạc nhẹ nhàng tránh thoát, bóp chặt mặt cậu lay qua lay lại: "Tiên sinh phải đi viết giấy xin nghỉ phép cho em, em còn có gì muốn sai bảo nữa không?"
Nguyễn Đào dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn, được tiện nghi còn khoe mẽ, chu môi giống như đang miễn cưỡng, rõ ràng trong lòng đang nháy nhót liên tục.
Cậu ngoan ngoãn rút tay về đặt trong chăn, chỉ lộ cái đầu ra nói: "Ngài đi đi."
Thế là lại bị cốc đầu một cái.
- --
Editor: 2 chương nữa là hết chính văn nha everybody
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.