Đào Hoa vốn đã hoảng sợ vì bị Diệp Cầm bắt có bất ngờ, giờ lại nghe y muốn Lý Ẩn lấy hổ phù đổi nàng thì càng loạn hơn. Khóe môi nàng giần giật, đang muốn gọi Lý Ẩn — Nàng vừa mong chàng cam tâm tình nguyện trao đổi hổ phù vừa sợ nếu mất hổ phù thật rồi thì không biết trách nhiệm này Lý Ẩn có gánh nổi không nữa. Nghĩ tới nghĩ lui một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói nổi nửa lời. Lý Ẩn đứng bên kia lại im lặng, lấy một vật ra từ trong túi áo. Hai người Diệp Lý bấy giờ đang đứng cách nhau một mái hiên, khoảng cách khá là xa nên Diệp Cầm chỉ thấy Lý Ẩn tuy có vươn tay đến nhưng vẫn siết chặt bàn tay lại. Y bảo chàng: “Mong đô đốc đưa ta nhìn hổ phù cho chắc.” Lý Ẩn nghe thế, xòe bàn tay ra, Đào Hoa cố nhìn cho kỹ, thấy đấy thật sự là hổ phù tối qua mình từng nhìn, thế mà Lý Ẩn thật sự lấy hổ phù ra để trao đổi với Diệp Cầm, lòng Đào Hoa càng rối loạn phức tạp hơn, không biết đến cuối cùng mình là vui, hay là sầu. Lý Ẩn để Diệp Cầm nhìn sơ qua để xác nhận rồi rút tay về, “Ta đưa ngươi hổ phù, ngươi thả nàng ra.” Diệp Cầm cười nói: “Được thôi, ngươi ném hổ phù qua đây.” Lý Ẩn nhíu mày: “Hai ta cùng đếm đến ba, sau ba tiếng đếm ta sẽ ném hổ phù sang cho ngươi, ngươi phải buông tay thả nàng ấy ra.” Diệp Cầm gật đầu, hai người đồng thanh đếm. “Một.” “Hai.” “Ba.” Lý Ẩn đếm đến ba, ném hổ phù trong tay sang, cùng lúc đó, Diệp Cầm đẩy lưng Đào Hoa một phát, khiến nàng rơi từ mái nhà xuống. May mà Lý Ẩn vừa ném hổ phù đi đã nhảy đến chỗ Đào Hoa, nàng còn đang ở giữa không trung, đã nghe thấy tiếng gọi: “Yêu Yêu!” của Lý Ẩn. Sau đó, cả cơ thể nàng được Lý Ẩn vững vàng đón lấy, kéo vào lòng. Đào Hoa cố gắng bình tĩnh nhìn lên trên mái hiên, Diệp Cầm đã chạy đi mất dạng rồi. Nàng quýnh lên, kéo tay áo Lý Ẩn rồi bảo: “Hổ phù là vật quan trọng, chàng mau đuổi theo!” Nhưng Lý Ẩn vẫn đứng đấy, chỉ kéo ống tay áo lau khô vết máu đọng trên khuôn mặt nàng: “Đừng vội, người của ta tất nhiên sẽ đuổi theo y.” Dứt lời, Lý Ẩn không quan tâm đám người bên cạnh, chàng hôn đỉnh đầu nàng mà nói, “……Là tại ta không tốt.” Đào Hoa nghe lời này, nghĩ lại đủ loại chuyện phát sinh, chợt thấy tim mình nóng bừng, nóng đến mức khiến nàng rơi cả nước mắt, cũng không nhịn được quàng tay lên cổ Lý Ẩn, ôm chàng. Ngọc Lâu phu nhân thấy hai người ôm nhau lâu thật lâu thì cảm xúc cũng ngổn ngang trăm bề, đợi một lúc sau mới nói: “Đô đốc, muội muội đang bị thương, vẫn nên tìm đại phu đến xem đã.” Lý Ẩn nghe vậy, gật đầu đồng ý rồi cúi người ôm Đào Hoa trở vào phòng. Trong một đêm mà xảy ra đủ loại chuyện từ hỏa hoạn đến lùm bắt người, cả phủ Ngọc Lâu phu nhân đã tan tác hết cả. Xích Thủy và phu nhân hay tin Đào Hoa bị thương cũng vội vã tìm đến phòng nàng thăm hỏi. Xích Thủy tiên sinh biết cơ sự này bắt nguồn từ hổ phù thì bực đến mức muốn mắng Lý Ẩn vài câu. Có điều sau đó ông biết được Lý Ẩn vì cứu Đào Hoa mà bằng lòng đổi cả hổ phù thì mới chịu nuốt hết đống lời mắng nhiếc vừa định tuôn lại vào bụng. Đến lúc đại phu xem vết thương cho Đào Hoa xong xuôi hết cả thì trời cũng đã rạng, vợ chồng Xích Thủy an ủi Đào Hoa một lúc lâu cũng đã thấm mệt bèn trở về phòng nghỉ ngơi một chút. Trước khi đi, ông thấy Lý Ẩn vẫn còn ngồi canh giường Đào Hoa thì ho nhẹ mấy bận rồi bảo: “Đêm nay ầm ĩ như thế, ta thấy mắt đô đốc cũng đã thâm quầng cả rồi, vẫn nên về nghỉ sớm là hơn.” Lý Ẩn nghe xong, đứng dậy đáp lời: “Yêu Yêu là vì ta nên mới bị thương thế này, tiên sinh cứ để vãn bối ở đây chăm sóc nàng đi đã.” Xích Thủy tiên sinh thấy Lý Ẩn không làm bộ làm tịch trước mặt mình, còn gọi thẳng tên chữ của Đào Hoa thì hừ lạnh: “Ngươi là cái thá gì? Muốn chăm sóc cũng chẳng tới phiên ngươi.” Nhưng ông vừa dứt lời đã thấy Đào Hoa đang nằm trên giường ngẩng đầu nhìn Lý Ẩn, thần sắc cũng lưu luyến, Xích Thủy không nhịn được bĩu môi lầm bầm trong lòng, nữ nhi lớn rồi khó mà giữ nổi, cũng không nhiều lời thêm mà dắt tay phu nhân rời đi. Lý Ẩn thấy mọi người đã đi cả thì bước ra ngoài khóa cửa, chàng cởi áo ngoài rồi cũng leo lên giường ngủ chung với Đào Hoa. Chàng vừa ngả lưng xuống, thấy vẻ mặt ưu tư của Đào Hoa thì vuốt bên tóc mai nàng, an ủi: “Ban nãy đại phu nói, mặt nàng bị xước nhẹ, chỉ cần tĩnh dưỡng chú ý một chút sẽ không để lại sẹo, nàng đừng lo lắng quá.” Đào Hoa nghe chàng nói thế, trở tay nắm lấy bàn tay đang đặt bên tóc mai mình của chàng lại rồi hỏi: “Chàng mất hổ phù rồi…….phải tính làm sao đây?” Lý Ẩn thấy nàng cuối cùng cũng vẫn một lòng nghĩ đến mình thì cảm động lắm, cúi đầu hôn nàng, chàng hôn lâu đến mức Đào Hoa phải đưa tay đẩy mình mấy bận thì mới hoàn hồn, chàng đáp: “……..Diệp Cầm có hổ phù trong tay rồi thì sẽ đến hai nơi. Một là đến gặp với trường sử Linh Châu để xác nhận đấy có phải là hổ phù thật không rồi ghép lại với mảnh của tên trường sử này giữ, hợp thành một khối hổ phù hoàn chỉnh, hai là sẽ đến Tiết gia đưa hổ phù.” Vừa nhắc đến Tiết gia, Đào Hoa đã nhớ ngay đến Tiết Cẩm Đường, Mộc Châu cũng là một nơi giáp bắc. Đào Hoa hỏi lại: “Chàng nói xem, Diệp Cầm có đến Mộc Châu không?” “Cũng rất có khả năng, nhưng ta nghĩ y vẫn sẽ đến Linh Châu, dẫu sao nơi ấy cũng từng là địa bàn của y.” “Tàng Phong, nếu lần này không tìm lại được hổ phù…..” “Nàng yên tâm đi.” Lý Ẩn nói ngay, dém lại góc chăn cho Đào Hoa, “Linh Châu là đất xa tầm với của hoàng thất, ta chỉ cần tìm đại cái cớ nào đó để trì hoãn việc hồi kinh là sẽ có thời gian đi lùng bắt tên Diệp Cầm kia thôi đấy mà. Đào Hoa nghe xong lời này thì cũng an tâm thêm được một chút, lại được Lý Ẩn kề bên bầu bạn, chỉ một lúc sau nàng đã say giấc nồng. Lý Ẩn thấy nàng ngủ say cũng khép mắt nghỉ ngơi, hai người ôm nhau ngủ đến giữa trưa, Lý Ẩn bỗng nghe được tiếng người truyền đến từ ngoài gian phòng. Chàng bước xuống giường, định rửa mặt chỉnh trang một chút rồi bước ra ngoài, đứng bên ngoài có lẽ là toán người chi viện mới đến từ Linh Châu. Hết 52.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]