Hai nhà Tần Đào đã cắt đứt quan hệ với nhau từ sau khi Đào Hoa bị từ hôn năm nàng mười sáu tuổi, Tần Lại Huyền thấy nàng dù có lớn tuổi hơn thì vẫn còn giữ cái dáng nằm nhoài người trên bàn thoải mái vẽ tranh như thế thì nhịn không được muốn bước tới xoa đầu nàng ấy. Chỉ là giây phút nàng ngẩng đầu lên, y đã thấy dấu vết của tháng năm đọng lại trên ấy, Yêu Yêu ngây thơ không hiểu sự đời dạo trước nay đã trưởng thành, trở thành một Đào Hoa diễm lệ quyến rũ đến nhường này.
Hai người nhìn nhau, Tần Lại Huyền nghe được tiếng gọi công tử của Đào Hoa, y vẫn duy trì nụ cười hiền lành trên khuôn mặt, nhưng trong lòng thì khổ sở lắm.
Có lẽ là vì lúc trước thường xuyên quản thúc Đào Hoa, Tần Lại Huyền vừa mở miệng, giọng nói câu cú vẫn còn mang đậm cảm giác của ngày xưa: “Sao nàng lại ở cùng một chỗ với Lý Ẩn? Còn đến cái nơi như Ấp Thúy lâu này nữa?”
Đào Hoa nghe xong lời y nói thì cũng thấy hơi bất ngờ, nàng lạnh nhạt đáp: “Ấp Thúy lâu luôn mở cửa đón khách, cớ sao Tần công tử đến đây thì được, còn ta lại không?”
Tần Lại Huyền hiểu rõ tánh tình nàng, ngoài miệng thì răn dạy nhưng giọng điệu của y thì vẫn mềm mỏng dịu dàng: “Phường Bình Khang là một nơi ô hợp, sao có thể là chỗ để nàng ghé đến chơi? Mau đi với ta, ta đưa nàng về phủ.” Nói đoạn, muốn đi đến đỡ Đào Hoa.
Đào Hoa thế mà nghiêng người gạt tay y, rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly/457315/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.