Dù Đào Hoa không muốn chịu sự uy hiếp của Lý Ẩn nhưng cũng sợ chàng ta gây khó dễ cho người nhà mình, trong nhất thời nàng không nghĩ ra được cách đối phó, cứ đứng sững ở đấy. Lý Ẩn thấy nàng cứ chần chừ mãi bèn bước lại gần nàng, gật nhẹ đầu ra hiệu với nàng một cái rồi mới xoay người đi. Trước khi đi chàng còn dặn dò Đan Sa, Anh Thảo chuẩn bị hành trang thay cho Đào Hoa. Sự tình diễn ra đột ngột, dù Đan Sa bình tĩnh được việc hơn Anh Thảo thì giờ phút này cũng rối rắm chẳng biết phải làm sao mới tốt, Đan Sa chỉ biết bối rối gọi Anh Thảo gói ghém đồ đạc giúp nữ lang nhà mình rồi vội vã chạy theo hai người kia. Sau khi vừa bước ra khỏi phủ họ Đào đã thấy ngay một chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn. Đan Sa đi phía sau Lý Ẩn và Đào Hoa trông thấy chiếc xe thì thầm lo lắng trong lòng. Người theo hầu Lý Ẩn vừa nhìn thấy Lý Ẩn trở ra ngoài thì nhanh tay nhanh chân bày bậc thang gỗ nhỏ cho Đào Hoa tiện lên xe. Nhưng Đào Hoa chỉ đứng bất động ở đấy, không nói năng chi. Lý Ẩn tưởng nàng đang cáu, vươn tay định đỡ tay nàng thì bị Đào Hoa im lặng gạt sang một bên. Lý Ẩn hỏi thẳng: “Tiên sinh làm sao đấy?” Đào Hoa chưa nói gì, Đan Sa đã nhanh chân đuổi kịp tới, cô thị nữ đỡ lời: “Dạo trước nữ lang có từng ngã ngựa, từ đó về sau thì không còn đi xe ngựa thêm lần nào nữa.” Lý Ẩn nghe lời thị nữ nói, chàng nhìn về phía Đào Hoa rồi hỏi: “Thật thế à?” Đào Hoa gật đầu, Lý Ẩn thấy sắc mặt nàng hơi trắng bệch, nhớ lại cũng thấy từ lần đầu gặp mặt tới nay nàng chưa từng cưỡi ngựa lần nào, trông không giống đang giả vờ. Chàng bước lên trước mặt nàng, khom lưng, dùng một tay nhấc bổng cả người Đào Hoa lên vai mình. Đào Hoa chỉ càng thấy trời đất quay cuồng, bên tai văng vẳng tiếng thét của Đan Sa, sau đó thì được nhẹ nhàng đặt xuống phần ghế có nệm mềm trong xe. Lý Ẩn đặt nàng xuống xong xuôi rồi thì nhanh chóng đóng cửa xe, ngồi cạnh phu xe bên ngoài. Phủ đệ của Lý Ẩn cách đó cũng khá xa, xe cứ lăn bánh mãi như thế mà một hồi lâu vẫn chưa đến nơi, Lý Ẩn dựa người vào khung xe, bắt đầu cảm thấy lạ vì chẳng nghe tiếng gì phát ra từ bên trong cả. Bấy giờ mới chợt nhớ sắc mặt ban nãy của nàng trắng nhợt, chẳng lẽ sợ đến ngất xỉu trong ấy luôn rồi đó hả? Nghĩ đến đây, Lý Ẩn lặng lẽ mở cửa xe nhìn vào, chỉ thấy Đào Hoa đang run rẩy cả người, ngồi co ro lại ở một góc. Lý Ẩn thấy thế bèn chuyển chỗ ngồi vào trong xe. Chiếc xe ngựa này là xe ngựa chuyên dùng cho mình chàng, bên trong rất thoải mái nhưng không tính là rộng rãi gì, mà Lý Ẩn lại thuộc kiểu người cao lớn khỏe mạnh, giờ hai người ngồi cùng một chỗ trong xe nên đành phải chịu cảnh da thịt gần như dính sát vào nhau. Lý Ẩn thấy nàng vẫn còn run rẩy thì hơi áy náy, bèn vỗ vỗ tay nàng từ tốn gọi: “Tiên sinh, tiên sinh?” Có điều, Đào Hoa vẫn ngồi ngây ngốc như cũ, giống như không biết có chàng ở bên cạnh. Lý Ẩn có thử gọi thêm vài tiếng nữa nhưng nàng vẫn mãi không trả lời. Lý Ẩn hết cách, chỉ đành ngồi cạnh canh chừng nàng, chàng đột nhiên nhìn thấy cây trâm ngọc Đào Hoa cài trên đầu dường như có khắc chữ, tuy rất nhỏ. Chàng tò mò nên ghé sát lại gần người Đào Hoa hơn để xem cho rõ, hương thơm trên người nàng quanh quẩn bên chóp mũi chàng. Lý Ẩn ngửi được mùi hương này, khuôn mặt không khỏi căng thẳng, nhưng cũng không lùi về sau. Mắt chàng tinh, nhìn được chữ được khắc bé tẹo trên cây trâm ngọc, hơi lơ đãng thầm thì: “Yêu Yêu.” Đào Hoa nghe được, vậy mà quay đầu nhìn chàng. Từ nãy đến giờ nàng cứ khư khư lấy tay ôm gối ngồi như thế, khuôn mặt thon thả u sầu đến mức ửng hồng, khóe mắt còn hơi vươn hơi nước, vẻ mặt đó lọt vào trong mắt Lý Ẩn, khiến chàng nhìn đến mức bần thần cả người, tim đập loạn. Lý Ẩn nhỏ giọng gọi lại lần nữa: “Yêu Yêu.” Không ngờ, Đào Hoa nghe xong thì vẻ mặt thay đổi, giống như sắp nhịn không nổi sự uất ức của bản thân nữa. Lúc này xe ngựa đột nhiên bị dốc, thùng xe xốc nảy liên hồi. Chấn động lần này dọa Đào Hoa sợ đến mức thất kinh hồn vía, không giữ thăng bằng được mà ngã nào vào lồng ngực Lý Ẩn, hoảng loạn ôm chặt lấy chàng. Năm nay Lý Ẩn đã tròn hai ba, tuy không phải chưa từng ôm qua nữ nhân nào nhưng chẳng hiểu vì sao lần ôm này mang lại cho chàng cảm giác hoàn toàn khác với những lần trước. Người Đào Hoa vẫn chưa thôi run rẩy, nàng vội vã níu cổ chàng, dường như đang dồn hết toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên chàng. Lý Ẩn ngay lúc ấy chỉ cảm thấy có thứ gì đó tròn trịa mềm mại dán lên ngực mình. Chàng nghĩ nghĩ một hồi, ngày càng cảm thấy mặt mình nóng hơn, chàng sợ Đào Hoa nhìn thấy bộ dạng lúc này của bản thân thì hình tượng sẽ sụp đổ hết mất, bèn hơi ấn đầu nàng xuống. Đào Hoa cũng chả giãy dụa, để mặc chàng ấn đầu mình xuống. Nhưng rồi sau đó Lý Ẩn lại phát hiện tim bản thân đập cũng rất mau, giờ nàng áp sát mình như thế thì chẳng phải sẽ càng nghe rõ tiếng tim chàng đập hơn hay sao? Thế nên Lý Ẩn hơi đẩy nàng ra ngoài, “Nàng…..sao lại dán sát lên người nam tử thế hả, nàng….không biết ngại đấy à?” Lý Ẩn nói thì nói thế, nhưng giọng điệu lại chẳng có vẻ gì là đang hăm dọa giáo huấn cả, nghe rất chi là không tự tin. Lần này Đào Hoa không để ý tới chàng nữa. Lý Ẩn bất lực, chỉ đành chầm chậm ôm nàng lại, trong lòng thầm nghĩ dù sao ôm quen rồi thì tim sẽ không đập mạnh, mặt sẽ không đỏ nữa thôi ấy mà. Nhưng muốn tâm tịnh tâm càng không tịnh, Lý Ẩn nhắm mắt, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại một chút. Ngặt một nỗi sau khi nhắm mắt, cảm giác ôm người ngọc trong lòng càng khiến chàng say đắm hơn nhiều. Hương thơm ấy, sự mềm mại ấy, giống như đang thẩm thấu, len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí chàng, cuối cùng thì thân dưới chàng cũng buông vũ khí đầu hàng luôn rồi. Lý Ẩn căng thẳng, lay bả vai Đào Hoa rồi gọi: “Yêu nữ! Nàng….nàng còn không chịu đứng dậy nữa đấy à?” Đào Hoa vẫn không chịu quan tâm tới chàng. Lý Ẩn thầm kêu khổ, phải đổi cách đối phó khác rồi. Đột nhiên, chàng sờ thấy một chiếc hộp nhỏ trong tầm tay, nói vội với Đào Hoa: “Yêu Yêu….đừng sợ. Ta có kẹo mận khô, nàng có muốn ăn thử không?” Ngoài miệng dỗ dàng nhưng trong lòng Lý Ẩn thì ấm ức lắm, mấy năm trời nay chàng có từng ăn nói nhỏ nhẹ với vị nữ lang nào như thế này đâu cơ chứ. Cũng không rõ có phải vì Đào Hoa muốn ăn kẹo mận khô hay không mà phản ứng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Lý Ẩn thấy đôi mắt đo đỏ ngập nước của nàng, lửa giận đang bốc lên cao ngất của bản thân tắt hơn nửa ngay tức thì. Lý Ẩn tự biết bản thân khi không cười mặt mày rất hung dữ, chàng bèn cười, cố gắng nhỏ nhẹ hơn: “Nàng có muốn ăn hay là không đây?” Bấy giờ, Đào Hoa cuối cùng cũng chịu gật đầu, nhưng cũng chẳng chịu buông Lý Ẩn ra, Lý Ẩn chỉ đành dùng tay phải mở hộp chứa đồ ăn, chọn một phần kẹo mận nhỏ đưa đến trước mặt nàng. Đào Hoa không phản kháng gì, há miệng ăn luôn. Ai mà ngờ Lý Ẩn không thu tay lại kịp, ngón tay tình cờ bị đôi môi hồng hồng của nàng chạm qua. Một cảm giác mềm mại ươn ướt đánh úp càng, Lý Ẩn vốn chỉ hơi có phản ứng mà thôi, giờ thì đã cứng hẳn lên luôn rồi. Lý Ẩn thấy nàng đã khá hơn ban nãy bèn vội vàng đẩy Đào Hoa ra, gác một chân lên hòng che khuất đi cái chỗ mất liêm sỉ kia. Lúc này Đào Hoa mới hoàn hồn nhìn chàng, thế mà chỉ thấy tai Lý Ẩn đỏ ửng cả lên, mảng đỏ lan thẳng đến cô, nàng lúng ta lúng túng hỏi: “Tướng quân, chuyện gì thế này?” Hết 06.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]