Từ trước đến nay Lý Tiềm đều rõ thúc thúc mình khó chơi thế nào, Đào Hoa ngây thơ chất phác, đối mặt với y chắc chắn sẽ không nhận được quả ngọt. Thế nên mới giành nói trước: “Chất nhi kính chào thúc thúc. Tiên sinh tới đây chẳng qua là vì bị con lừa mà thôi….Những mong thúc thúc chớ làm khó tiên sinh.”
Lý Ẩn thấy y sốt ruột bênh vực Đào Hoa, cười lạnh một tiếng: “Ngươi ngỗ nghịch với thân mẫu, dối gạt ân sư. Ta nghĩ có lẽ đống sách thánh hiền ngươi được dạy dỗ từ khi lọt lòng đến nay đã bị quẳng đi cả rồi ấy nhỉ. Nếu phụ thân ngươi đã không có ở đây thì ta đành thay huynh ấy giáo dục lại tên ngu dốt như ngươi rồi.” Chàng dứt lời, bàn tay trái đã lấy roi ra. Tức thì, hai người còn lại chỉ nghe được một tiếng xé gió dữ tợn vang lên, bóng đen xẹt qua một cái, bùn trên mặt đất văng tung tóe cả lên, còn Lý Tiềm bên cạnh thì đã bị roi ngựa quất cho một vết thương sâu.
Đào Hoa là dòng dõi thư hương, từ trước tới giờ đều chỉ tiếp xúc với sách vở, lễ nghi, đã gặp cảnh giáo huấn bạo lực thế này bao giờ. Nàng rất đỗi hốt hoảng, nhảy xuống lưng chú la, vội vàng nói với Lý Ẩn: “Lỗi của đệ tử, tiên sinh cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Tuy ta chỉ là một vị tiên sinh dạy vẽ tranh nhưng cũng không thể làm ngơ, cầu mong tướng quân thương tình.”
Lý Ẩn thấy hai người che chở cho nhau, trong lòng càng khinh thường hơn, chàng nói với Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly/457307/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.