Một tay Tiêu Vũ Đồng cầm túi cherry, một tay cầm chìa khóa, hoàn toàn trợn mắt há hốc miệng đứng đó.
Ngôn Hề và An Chi nghe thấy tiếng vang, hai người đồng thời nhìn sang, cũng đều ngây người.
Hai bên không biết làm sao lại phải tự nhiên trấn định lẫn nhau mấy giây.
Đầu óc Tiêu Vũ Đồng nhanh chóng chuyển động phân tích tình huống trước mắt.
Không nhìn lầm? Không nhìn lầm!
Thì ra là như vậy, như thế này thì làm sao bây giờ?
Chuyện này làm sao có thể như vậy chứ?
Chuyện này nên làm gì bây giờ?
Lúng túng, quá lúng túng!
Khiếp sợ, thật quá khiếp sợ!
Người khác khi khiếp sợ nếu như trên tay có vật gì đó thì trước tiên sẽ ném ra hoặc là trượt rớt xuống, chỉ có Tiêu Vũ Đồng nắm lấy thật chặt, đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi đau mới phát hiện bản thân cơ hồ là nắm rách tùi cherry rồi.
"Đại tẩu..."
"Đại mợ..."
Hai cách xưng hô hoàn toàn khác biệt này khiến cho ngũ quan của Tiêu Vũ Đồng cứng ngắc đến co rút lại.
Nàng cầm túi cherry kia để xuống, mặt không đổi sắc nói ra: "Đem chút hoa quả đến cho các ngươi."
Sau đó xoay người liền rời đi.
An Chi khiếp sợ mà nhìn nhìn Ngôn Hề, lo lắng muốn nói điều gì đó.
Ngôn Hề sờ sờ lên đầu của nàng mà trấn an nàng, do dự một chút, đi theo Tiêu Vũ Đồng ra ngoài.
Tiêu Vũ Đồng nhíu lông mày, nghẹn tức giận đi ra ngoài.
Đây là chuyện gì chứ? Lẽ nào lại như vậy, mới vừa bình yên được vài ngày, nếu như để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly-bat-ngon/1419184/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.