Ngôn Hề ôm chặt lấy tấm lưng của người kia, nàng thở dốc còn chưa đều đặn, đầu óc vẫn còn thiếu dưỡng khí.
Tiếng An Chi thở hổn hển hòa cùng với nàng, các nàng tựa sát vào nhau, liếc mắt đưa tình, gò má sinh hương.
Ngôn Hề ôm lấy gương mặt An Chi, trầm thấp hỏi: "Khó chịu sao?"
Hàng lông mi An Chi chậm rãi chớp chớp, ánh mắt từ gương mặt Ngôn Hề chuyển đến phần quần áo mất trật tự nơi trước ngực, một giây sau, nàng vô thức liếm liếm môi.
Nàng đã có một vài suy nghĩ làm cho gương mặt nàng đỏ lên, đã từng xấu hổ xem trên internet...Những hình ảnh kia theo cảm xúc mênh mông của nàng dũng mãnh ùa vào trong đầu, làm cho nàng rất khó chịu.
Nàng có chút khẩn trương mà liếm liếm môi, rơi vào trong mắt Ngôn Hề, liền giống như nàng đang còn dư vị của hành động vừa rồi, ánh mắt Ngôn Hề hội tụ một vầng sáng âm trầm, trên gương mặt lại bay tới một chút ửng đỏ, "Hôn một chút sẽ không khó chịu..."
Bỗng nhiên Ngôn Hề nắm lấy cằm của nàng, hôn nàng, hai người quấn lấy nhau thật chặt.
Đầu lưỡi ấm áp hương thơm của Ngôn Hề, hơi thở đọng lại trên cằm An Chi, vành tai, đôi má, lưu lại dấu vết nóng bỏng trên cần cổ non nớt của nàng.
An Chi đang run rẩy, nàng giống như bé thỏ con mất phương hướng lạc trong ảo cảnh không biết phải làm sao, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, muốn kêu lên cũng không kêu được, chỉ có thể phát ra những thanh âm "Ô ô" rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly-bat-ngon/1419171/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.