Thẩm Từ Thu và Tạ Linh trán tựa trán. Cái chạm khẽ ấy vừa nhẹ vừa sâu, khiến Thẩm Từ Thu trong khoảnh khắc sinh ra một loại xa lạ khó gọi tên.
Hai người kề sát quá gần, chỉ cần hơi nghiêng một chút, chóp mũi đã lơ đãng cọ vào nhau.
Hai mắt khẽ nhắm, nhịp tim đồng thời nhảy dựng. Cảm giác như từ trong mộng tỉnh lại, họ chậm rãi tách ra một khoảng.
Thẩm Từ Thu rũ mi, chỉ thấy chiếc khuyên tai kia như tăng thêm cảm giác tê dại, không dám lập tức ngẩng đầu. Mà Tạ Linh thì đã nhìn sang hắn.
Vừa nhìn liền bắt gặp gò má trắng ngọc của Thẩm Từ Thu lại bị nhuộm một tầng hồng nhạt. Sắc hồng kia tập trung nhiều nhất ở đuôi mắt nhàn nhạt như lau sạch sương tuyết, mềm mại, đáng thương, lại đáng yêu đến mức làm người ta siết lòng.
Không biết là vì lúc nãy bị cọ một cái, hay vì vừa rồi hai người kề đến hơi thở quấn nhau.
Cổ họng Tạ Linh khẽ động.
Tay y đang đặt sau gáy Thẩm Từ Thu không kìm được dịch tới trước, lướt nhẹ, gảy qua vành tai đeo khuyên mềm mại của người kia.
Chỉ hơi chạm một chút thôi và vành tai trắng nõn ấy lại đỏ bừng.
…Thật muốn khiến người này đỏ thêm nữa, muốn xoa hắn vào lòng n.g.ự.c mình, chỗ nào cũng không được chạy.
Nhưng khi Thẩm Từ Thu chịu không nổi mà run môi, bắt lấy cổ tay y, Tạ Linh mới luyến tiếc rời khỏi vành tai nóng rực ấy.
Tay y cũng không vội thu về. Tùy ý để Thẩm Từ Thu nắm, còn nhân cơ hội khảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015681/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.