Vạt áo bay nhẹ theo gió, từng đường vải vờn quanh,
mỗi khi rơi xuống, tựa hồ lại chạm vào lòng Tạ Linh.
Y nói là cho hai đứa nhỏ xem,
nhưng người thật sự chăm chú lại là y.
Tạ Yểm nhìn mà mê mẩn,
kiếm của Thẩm Từ Thu đẹp đến mức khiến người ta say,
nhưng ẩn chứa sát khí khiến y bất giác rùng mình.
Dù không luyện kiếm, y vẫn cảm nhận được ý cảnh trong đó,
ngẩn ngơ c.ắ.n một miếng bánh trong tay.
Còn Diệp Khanh thì nhìn không chớp mắt,
đến khi Thẩm Từ Thu thu kiếm,
Hắn vẫn còn đắm chìm trong kiếm ý ấy,
chưa kịp hoàn hồn.
Thẩm Từ Thu thu kiếm giữa tầng băng tinh, thân ảnh phiêu dật như sương tuyết. Bông tuyết khẽ lướt qua đầu ngón tay hắn, thân mật như làm nũng. Khi hắn xoay người, cả viện sương lạnh dần tan, linh lực tản ra khắp nơi, thế nhưng hoa trong sân vẫn không chút tổn hại, thậm chí kiếm ý lạnh lẽo khiến người run sợ cũng chẳng làm kinh động con chim nhỏ đang đậu trên cành.
Nam Cung Tư Uyển
Thân hình hắn cao ráo, tuấn mỹ như ngọc, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta phải nín thở mà nhìn. Tạ Linh nhìn thế nào cũng thấy đẹp, nhân tiện ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà ấm.
Trên bàn bày ba đĩa điểm tâm tinh xảo. Hai đĩa trước đó đã được chia cho hai tiểu hài tử ở góc tường, chỉ còn một đĩa vẫn nguyên vẹn, đĩa ấy là phần riêng của Thẩm Từ Thu.
Gần đây Tạ Linh mới phát hiện, Thẩm Từ Thu ăn uống rất có chọn lựa. Trước kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015680/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.