“Tạ con rối” ở bên ngoài tập tễnh làm quen thân thể mới. Y lập tức hiểu ra, vì sao lúc trước Thẩm Từ Thu phải ngồi trong phòng khắc gỗ hóa ra tất cả đều là luyện tập điều khiển thân thể khéo léo hơn.
Mới hai ba lần ngã dúi dụi, y đã không cần dựa gậy mà đi được, chỉ là dáng đi còn cứng ngắc, khiến tiểu hài tử bên cạnh tình nguyện làm “cái gậy chống người sống” sợ hãi đến trợn tròn mắt.
Thẩm Từ Thu tập trung khắc phù văn, thì Tạ Linh lại hóa ra cây quạt, bắt chước động tác thường ngày phe phẩy quạt xếp. Nhưng bản thể vốn vung quạt phong lưu tiêu sái, còn hóa thân lại vụng về, phe phẩy chưa được mấy cái thì quạt đã tự “bay” khỏi tay, rớt lạch cạch trên boong tàu.
Cây quạt này vốn chỉ là linh lực hóa hình, chẳng có uy lực của pháp khí thật. Vậy nên y dứt khoát chậm rãi lê từng bước, đi một vòng boong tàu, rồi quay lại cửa phòng Thẩm Từ Thu tiếp tục nghịch quạt.
Cây quạt cứ thế rơi bịch bịch xuống đất, lại bị y nhặt lên, rồi lại rơi, rồi lại nhặt… từng tiếng từng tiếng, lọt cả vào tai Thẩm Từ Thu trong phòng.
Phía chân trời, màu trắng bụng cá đã dần dâng lên. Tàu bay như đang chạy về phía bình minh, mà Thẩm Từ Thu kỳ thật chẳng mấy tập trung vào phù văn trước mắt nữa, trái lại bị những tiếng động vụn vặt ngoài cửa lôi kéo tâm thần.
Tiếng đầu tiên, hắn chưa để ý. Nhưng khi tiếng thứ hai, thứ ba vang lên, trong đầu hắn đã hiện rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015674/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.