Giữa một đống đổ nát từ cái tủ bị vỡ tan, Tạ Linh theo phản xạ há miệng, vừa định bịa đại một lý do:
“Thật ra ta vừa rồi đang thử pháp khí…”
Thẩm Từ Thu nghe mới nửa câu đã đoán được là đang nói bậy, mặt không cảm xúc nhấc chân định rời đi.
Tạ Linh vừa thấy ánh mắt kia, trong lòng lạnh toát, may mà kịp thời tỉnh ngộ, vội vàng sửa lời giữa chừng:
“Thật ra là đột nhiên nhớ ra chuyện cũ hồi tới Đông Vân Cảnh.”
Thẩm Từ Thu bước chân khựng lại, ánh mắt xoay về nhìn y, rõ ràng đang kiên nhẫn chờ phần tiếp theo.
Tạ Linh thở phào nhẹ nhõm:
Tuy rằng, thứ y chuẩn bị nói tiếp cũng chỉ là bịa thêm mà thôi.
Nhưng lần này, có vẻ như Tạ Linh lỡ miệng nói nói đúng điểm mềm trong lòng Thâm Từ Thu.
“Hồi đó ta còn nhỏ,” y bắt đầu, giọng nhẹ như gió đêm, “Yêu hoàng muốn cho đám con cháu của mình hiểu thế nào là sống còn, nên khi mở yến tiệc ở Đông Vân Cảnh, liền bắt bọn ta g.i.ế.c vài đứa trẻ con làm trò mua vui. Lần đầu thấy máu, đêm đó ta gặp ác mộng suốt cả đêm.”
Thẩm Từ Thu nghe vậy, ánh mắt vốn giá băng như tuyết dần tan chảy, hóa thành hồ nước tĩnh lặng dưới đêm trăng. Vẫn lạnh, nhưng ít nhất cũng không còn băng giá đến nhức nhối. Hắn lặng lẽ nhìn người kia, không chen lời.
Tạ Linh cười nhẹ, “Lúc đó thật sự nghĩ đời mình đúng là khổ, nhưng nghĩ lại thì, ai sống ở đời mà không đang vùng vẫy trong bùn lầy? Đường do mình chọn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015659/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.