Ngay khi đạo sét đầu tiên giáng xuống Đông Vân Cảnh, bên trong Ngọc Tiên Tông cũng lặng lẽ rơi một quân cờ xuống bàn.
Trong đại điện của Huyền Dương Tôn, vô số đèn khí linh quang đồng loạt sáng bừng lên, toàn bộ cung điện được ánh sáng linh khí chiếu rọi như ban ngày, không còn lấy một bóng tối.
Huyền Dương Tôn ngồi một mình bên bàn cờ, tay áo nhẹ khẽ vung, tự mình đấu cờ với chính mình. Trên bàn, nước cờ thoạt nhìn bình tĩnh như hồ thu, nhưng sóng ngầm lại cuộn trào khó lường.
Lúc này, bên tai ông vang lên một giọng nói giống hệt thanh âm của chính mình, nhưng ngữ điệu lại hoàn toàn khác biệt, mang theo sự chế nhạo và giễu cợt lạnh lùng.
“Ha ha… Huyền Dương Tôn, ngươi đạo mạo nghiêm trang là thế, nhưng có bao giờ thực sự hiểu được chữ ‘tâm’ là gì đâu.
Giờ thì sao, đệ tử ngươi tự ý hành động, lại chẳng còn nằm trong sự khống chế của ngươi nữa!”
Huyền Dương Tôn mặt không đổi sắc, tựa như không hề nghe thấy, chỉ chậm rãi nhấc tay, đặt xuống một quân cờ.
Tiếng “cạch” nhẹ vang lên giữa không gian yên lặng như tờ.
Tựa như không ai đang nói chuyện, cũng tựa như mọi câu đều đã nghe rõ ràng.
Thanh âm kia vẫn lải nhải không dứt, như tiếng vọng trong lòng ma cảnh:
“Ngươi gọi là dưỡng đồ đệ ư? Nói trắng ra là lấy chính tâm ý mình nhào nặn một con rối gỗ thôi.
Úc Khôi đến tay ngươi đã là kẻ có sẵn tâm tính, không dễ uốn nắn, vết bẩn khó tẩy.
Nhưng Thẩm Từ Thu thì khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015658/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.