Dưới ánh mặt trời, vạt áo gấm trắng và áo choàng thêu vàng nhẹ nhàng chạm vào nhau. Đầu ngón tay Thẩm Từ Thu bị siết chặt đến mức run nhẹ, vô thức co lại, trông chẳng khác gì chủ động móc lấy ngón tay út của Tạ Linh.
Tạ Linh thoáng ngây người, rồi lập tức siết chặt lấy ngón tay hắn.
Âm thầm mà ngọt ngào không nói thành lời.
Thẩm Từ Thu cả người cứng đờ, chẳng dám nhúc nhích.
Khổng Thanh đứng bên nhìn hai người, ánh mắt lóe lên, im lặng không nói gì.
Tạ Tồi Viêm mặt lạnh tanh, ánh mắt lướt qua Thẩm Từ Thu. Khuôn mặt kia ở Tu chân giới đúng là nổi bật đến mức không ai sánh bằng. Tạ Linh đúng là số hưởng trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, mà vẫn có người nguyện ý gắn bó với một phế vật như y? Hắn mở miệng châm chọc:
“Thẩm đạo hữu, lão thất ở trước mặt ngươi ngoan ngoãn lắm đúng không? Cẩn thận bị gạt, hắn chẳng phải loại người an phận đâu.”
Thẩm Từ Thu vẫn để mặc Tạ Linh nắm tay mình, giọng nhàn nhạt:
“Ta biết hắn là loại người thế nào.”
Ngoan? Tạ Linh chưa bao giờ biết hai chữ đó viết thế nào.
Yến Mị đứng cạnh nhìn Tạ Linh bị vài câu nói của Thẩm Từ Thu dỗ đến mức hớn hở như ngâm mình trong hũ mật, càng nhìn càng chướng mắt. Nghĩ đến năm xưa mình dùng đủ mọi cách vẫn không lọt nổi vào mắt Tạ Linh, hắn càng thấy hậm hực, bèn buông lời mỉa mai:
“Hóa ra Thẩm sư huynh thích nhặt mấy món đồ người khác vứt đi.”
Nào ngờ lời chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015640/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.