Hoàng đế muốn ban hôn cho Tạ Linh và hắn, mà người đề xuất chuyện này lại chính là Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu có phần bối rối.
Thật sự là ta đề xuất sao? Cảm giác quái lạ này lại xuất hiện, rất giống với lần hai năm trước, khi hắn quyết định bán mình cho Thượng thư Lễ Bộ, nhưng cuối cùng lại ra tay g.i.ế.c người ngay trong phút chót.
Hàng mày thanh tú của Thẩm Từ Thu khẽ nhíu lại.
Giờ đây hắn đã không còn là vị hoàng tử nhu nhược để mặc người bắt nạt, mà là kẻ nắm giữ quyền lực, cách ngai vàng chỉ còn một bước. Để tránh gây nghi ngờ, việc thành hôn với nam nhân để không cần sinh con nối dõi có thể là một cách hợp lý để xoa dịu lòng hoàng đế.
Nhưng… hắn thật sự đã làm chuyện đó sao? Không chỉ vì việc này chưa từng bàn bạc với Tạ Linh, mà còn bởi hắn chưa bao giờ có ý định can thiệp vào chuyện hôn sự của y.
Hơn nữa, nếu thực sự thành thân với Tạ Linh thì gọi là gì chứ? Là gì cũng không rõ. Một chữ “tình”, hắn chưa từng hiểu.
Khi Thẩm Từ Thu đang suy nghĩ, có người hầu tới báo: Tạ hầu gia cầu kiến.
Thẩm Từ Thu thu hồi suy nghĩ, cho người mời vào.
Tạ Linh vội vã bước vào viện, vừa nhìn thấy Thẩm Từ Thu đang ngồi dưới gốc cây bên bàn đá, gió nhẹ thổi qua, áo bào hoa văn ánh lên sắc tối mờ mờ, lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dưới làn sáng nhàn nhạt như mang theo một tầng sương mỏng.
Chỉ một ánh nhìn, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015605/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.