Nếu đã quyết định rời đi, Thẩm Từ Thu liền giơ tay, định tháo chiếc lục lạc đang khóa ở mắt cá chân. Thứ này chỉ cần khẽ động liền leng keng rung lên, chẳng khác nào báo vị trí cho người khác biết, một loại đồ vật chí mạng để rước lấy phiền toái.
Trên tay hắn vẫn còn dính máu, nhưng không rõ dây khóa và vòng kim linh này làm từ chất liệu gì, dù cố xoay vặn thế nào, hắn vẫn chẳng tháo ra nổi.
Lông mày Thẩm Từ Thu khẽ nhíu bọn họ không thể lãng phí thời gian ở nơi này quá lâu.
Tạ Linh dò dẫm bước tới:
“Điện hạ, mấy thứ dạng này… thường là đồ chơi đặc thù, cơ cấu khóa cũng không giống bình thường. Để ta thử xem?”
Thẩm Từ Thu buông tay, mặt không biểu cảm liếc nhìn Tạ Linh.
Không hổ là kinh thành đệ nhất ăn chơi trác táng, kiến thức về mấy thứ “đồ chơi” này thật phong phú, lúc nãy còn định nói là món đồ chơi thì phải? Hắn duỗi chân ra phía trước:
“Ngươi tới.”
Tạ Linh tìm một chỗ trên mặt đất không bị m.á.u thấm bẩn, quỳ một gối xuống, khẽ nói “thất lễ”, rồi đưa tay nhẹ nhàng nâng mắt cá chân của Thẩm Từ Thu lên, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Thẩm Từ Thu theo bản năng khẽ run, cắn môi nhịn xuống.
Tạ Linh nắm lấy cổ chân hắn, hô hấp khẽ ngừng, không dám dùng chút sức lực nào.
Vị thất hoàng tử không được sủng ái kia, ngoài gương mặt khuynh thành ra, ngay cả thân thể cũng đẹp đến lạ thường. Chân hắn trắng nõn trơn mịn, không mang giày cũng chẳng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015604/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.