Tạ Linh suýt nữa bị bốn chữ “vừa gặp đã thương” đập cho sặc một ngụm linh khí, suýt thì chấn động đến nội thương!
Y nén mặt không đổi sắc, “bá” một tiếng bật mở quạt xếp, liều mạng quạt gió, cố ép toàn bộ rung động trong lòng lui về đáy tim.
Y cảm thấy, có lẽ mình đã tính sai đẳng cấp của Thẩm Từ Thu.
Trước đó bởi vì bị hệ thống đè đầu cưỡi cổ, y nhất thời tức giận, định trêu tức Thẩm Từ Thu một phen. Không chỉ trước mặt toàn bộ đệ tử Ngọc Tiên Tông bịa đặt nói bậy, còn dám trắng trợn nắm tay người ta! Không thể nào là vì chuyện đó, lại khiến Thẩm Từ Thu mở ra chốt khóa kỳ quái gì đấy chứ? Dù sao Thẩm Từ Thu cũng là loại người cao lãnh tới mức hiểu lầm “song tu” thành “lên giường”, một đóa băng sơn chi hoa chính hiệu cơ mà!
Xong rồi, có cảm giác như tự tay nhặt đá đập trúng chân mình mất rồi…
Thẩm Từ Thu lúc không cười thì mặt mũi đã đầy tính công kích, huống chi là lúc nghiêm mặt đùa giỡn người ta đúng là sát thương đúng là trí mạng!
Ôn Lan lập tức trừng to mắt, dù hắn có giỏi diễn đến mấy thì khoảnh khắc đó cũng không thể nhịn được nữa.
Ôn Lan kinh hoàng, khó tin mở miệng:
“Ngươi… các ngươi…”
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi, có một ngày lại từ miệng Thẩm Từ Thu nghe được bốn chữ kia vừa gặp đã thương.
Không phải Thẩm Từ Thu là loại người trong suốt như sương tuyết, lãnh đạm đến mức không hiểu tình ái sao?
Tạ Linh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015598/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.