Thẩm Từ Thu đặt cái ly lên chiếc tủ thấp bên giường, giọng nói lạnh lẽo, mang theo chút giễu cợt:
“Hắn không phải bằng hữu của ta. Ta cũng sẽ không thích kẻ hai mặt, giẫm đạp tình cảm, trăng hoa khắp nơi.”
Tạ Linh: Ồ hô, không ngờ Ôn Lan lại là loại đào hoa củ cải đấy nhé? Có chuyện xưa ở đây nha!
Nhưng làm sao Thẩm Từ Thu phát hiện ra vậy? Tạ Linh rót thêm trà cho hắn, mắt sáng lên, tò mò hỏi:
“Có thể kể rõ không?”
Tiếc quá, lúc này không có hạt dưa trong tay, bằng không đúng là cảnh lý tưởng để nghe chuyện drama tình cảm! Tạ Linh âm thầm tiếc nuối.
Thẩm Từ Thu liếc y một cái, ánh mắt lạnh đến độ khiến Tạ Linh nuốt ngay sự háo hức xuống họng.
Thẩm Từ Thu dứt khoát:
“Chuyện sau đó, kể hết cho ta nghe.”
Tạ Linh lập tức đổi giọng như kể chuyện truyền hình dài tập, quạt xếp mở ra, thao thao bất tuyệt:
“Được rồi, bắt đầu từ đoạn chúng ta được lôi từ dưới đất lên nhé ——”
Hóa ra Biện Vân chờ mãi trên mặt đất không thấy tin tức, liền cho các đệ tử khác rút khỏi núi, đi tìm chỗ an toàn trước, còn mình thì nhảy xuống cứu viện.
Cùng lúc đó, Hắc Ưng cũng vừa xử lý xong việc của mình, đuổi kịp Tạ Linh. Khi phát hiện đệ tử Ngọc Tiên Tông đang đến gần, hắn liền báo ngay cho Tạ Linh.
Tình huống lúc ấy rất khó giải thích: Úc Khôi thì bị phế, Thẩm Từ Thu thì hôn mê, chỉ còn Tạ Linh và Hắc Ưng là nguyên vẹn, không tổn thương gì. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015597/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.