Giao dịch? Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, tình hình đã thay đổi quá nhanh. Nhưng phản ứng của Tạ Linh lại rất nhanh nhạy. Y nhìn về phía phòng khách, mỉm cười:
“Thẩm sư huynh mời, ta tất nhiên vui lòng. Hơn nữa, có lẽ giữa chúng ta còn có hiểu lầm gì đó, chi bằng ngồi xuống nói rõ luôn một thể.”
Y nghiêng đầu phân phó:
“Hắc ưng, mang người hầu đi chuẩn bị phòng khách, lấy loại trà ngon nhất ra tiếp đãi.”
Hắc ưng hiểu ý, đi trước một bước vào phòng khách. Vừa sắp xếp vừa âm thầm kiểm tra xem có ẩn trận hay cạm bẫy nào không.
Sau khi kiểm tra xong, người hầu dâng lên loại linh trà thượng phẩm, hương trà lan tỏa thơm ngát. Những người còn lại đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Từ Thu và Tạ Linh.
Trà được dâng là loại thượng hạng: Tuyết Mầm Đỉnh, chỉ cần ngửi thôi đã thấy thần thức nhẹ nhàng, đầu óc tỉnh táo. Thẩm Từ Thu hơi bất ngờ không ngờ tu vi của Tạ Linh đã bị phế mà vẫn có tiền đến mức này.
Thực ra, hắn không biết rằng Tạ Linh đã xuyên tới thế giới này được một năm, trong khoảng thời gian đó chẳng làm gì ngoài việc gom góp tài sản để chuẩn bị cho tương lai. Trước khi bị phế, y còn tận dụng thân phận cao quý để gom linh thạch, linh dược và đủ loại thiên tài địa bảo, tích góp đầy đủ cả.
Hiện giờ dùng hai chữ để miêu tả Tạ Linh là đủ: Giàu sụ. Cực kỳ, vô cùng, hết sức giàu.
Thẩm Từ Thu không động vào chén trà, chỉ nhàn nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015590/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.