“Cốc cốc cốc!”
“Thẩm sư huynh, ngươi có trong đó không?”
Tiếng gõ cửa truyền tới liên hồi, Thẩm Từ Thu tỉnh lại từ cơn mê, đôi mắt chậm rãi mở ra, nhìn lên xà nhà quen thuộc, ánh mắt trống rỗng, thân mình như bị khóa lại, không thể động đậy.
Rõ ràng hắn đã chết. Vì sao lại tỉnh lại trong gian phòng của chính mình? Đôi mắt phượng xinh đẹp kia phủ một tầng sương mờ chưa tan, hắn ngơ ngác đưa tay đặt lên n.g.ự.c mình.
“Thình thịch, thình thịch…”
Trong lồng n.g.ự.c hắn, một trái tim nóng bỏng đang đập từng nhịp rõ ràng, đều đặn không chút rối loạn.
Không chỉ có thế hắn vẫn còn tiên cốt, linh lực quanh người cuồn cuộn không dứt, bao bọc lấy Kim Đan.
Kim Đan?
Thẩm Từ Thu đột ngột ngồi bật dậy.
Hắn từng là thiên chi kiêu tử, năm hai mươi tuổi đã vượt qua Kim Đan, bước vào Nguyên Anh cảnh. Kim Đan hậu kỳ đó là khi hắn mười tám tuổi.
Hắn nắm chặt tay, cảm nhận linh lực chảy trong kinh mạch, trong lòng chấn động không thôi.
“Thẩm sư huynh?”
Ngoài cửa, đệ tử truyền lời tuy không dám giục, nhưng rõ ràng đã sốt ruột, đang định đi tìm nơi khác thì cánh cửa kẹo kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra.
Một thân trường bào trắng như tuyết, ngọc thân trường lập Thẩm Từ Thu xuất hiện sau cánh cửa, sắc mặt như thường.
Đệ tử kia nhẹ nhàng thở phào, lập tức thi lễ:
“Sư huynh, tông chủ cùng chư vị trưởng lão đang chờ tại Quỳnh Ngọc Đại Điện, muốn thương nghị việc đối liễn cùng Ôn công tử.”
Liên hôn… Liên hôn…
Hắn thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015587/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.