Cả ba người cùng nhau ngã xuống.
Lục Thủy cũng không quay đầu lại; kết cục của ba người này đều nằm trong dự đoán của hắn.
Vì bọn họ đã ra tay trước.
Bọn họ định để Lục Thủy toàn thây; Lục Thủy cũng biết bốn chữ 'có qua có lại,' nên dĩ nhiên cũng phải cho bọn họ toàn thây.
Lục Thủy bước ra ngoài; khi đi ngang qua cô gái trẻ kia, hắn dừng lại, sau đó liếc mắt nhìn nàng.
Bị Lục Thủy nhìn đến, cô gái kia bối rối rướn người ra sau, trông vừa bất lực, vừa đáng thương.
Như thể nàng sợ rằng, Lục Thủy cũng sẽ giết nàng.
Lục Thủy cũng không dừng bước quá lâu, vội vàng xoay người đi ngay.
'Có đôi khi, một người phụ nữ trông có vẻ đáng thương, yếu đuối và bất lực, nhưng lại âm thầm rắp tâm hại người.'
Lục Thủy đột nhiên nhớ lại một câu như vậy; đây chính là điều mà Mộ Tuyết nói cho hắn biết.
Khi nói câu này, nàng còn dặn dò hắn không được thương hương tiếc ngọc đối với bất cứ một người phụ nữ nào khác.
Lúc đó, Lục Thủy cũng nghe theo, cũng làm như vậy, nhờ đó mà hắn chưa từng ăn thiệt thòi bởi bất cứ một cô gái nào khác.
Tiếp theo, Lục Thủy bước ra khỏi quán. Vừa rồi, hắn dừng bước nhìn cô gái kia nhưng cũng không phải do muốn ngắm thử xem dáng dấp của nàng thế nào.
Chủ yếu là hắn giúp đối phương giết chết kẻ địch, theo lý thuyết thì nàng ta phải chủ động cảm hơn hắn.
Vì không để nàng lúng túng gọi theo hắn, nên hắn mới dừng bước một lúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-hung-du-cung-trung-sinh/935504/chuong-14.html