“Hy vọng sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa.”
Giọng lẩm bẩm của Lục Thủy rất nhỏ; tuy Chân Vũ kịp nghe rõ câu này, nhưng y lại nghĩ Lục Thủy đang nói về chuyến xe lửa.
Vì vậy, y nói:
“Thường thì không có vấn đề gì xảy ra đâu. Mặc gia luôn làm việc đúng giờ.”
Lục Thủy hơi khó hiểu, tại sao Chân Vũ lại đột nhiên nói thế?
Cơ mà, hắn cũng chỉ có thể gật đầu.
Nhưng dù phát hiện ra trận pháp giam cầm, Lục Thủy vẫn không định bỏ đi. Đây chỉ là một trận pháp cỏn con, không cần thiết phải né tránh.
Nếu kẻ bày trận ngu ngốc đến nỗi khởi động trận pháp trong vòng một tiếng đồng hồ này, kể như gã đó không may vậy.
Sau đó, Chân Linh bắt đầu ra khỏi quán để đi mua sắm. Đêm nay còn phải ăn tối, mà trên xe lửa chẳng cung cấp dịch vụ ăn uống nên cả nhóm đành phải tự chuẩn bị trước.
Chân Vũ ở lại bảo vệ Lục Thủy.
Lục Thủy vừa dùng thìa khuấy tách cà phê trước mặt, vừa nói: “Ngộ nhỡ tới chuyện, đừng có quá hoảng sợ.”
Nếu buộc phải khởi động dăm ba cái trận pháp này, xem ra, vận may của đối phương cũng không quá tốt, mà chẳng biết đối tượng của bọn chúng là ai nữa.
Trong quán cà phê vẫn còn khá nhiều người, đại khái đều là người tu chân cả.
Cũng không biết có ai mang thân phận đặc biệt ở đây không.
Chân Vũ nhìn Lục Thủy với ánh mắt khá bối rối, vì không hiểu ý tứ của Lục Thủy là gì. Sao lại bảo y đừng quá hoảng sợ nhỉ?
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-hung-du-cung-trung-sinh/935503/chuong-13.html