Nhìn Kiều Vô Tình đi ở phía trước, Kiều Càn không cam lòng nói: “Tổ gia gia, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Cháu cảm thấy hơi uất ức. Chẳng lẽ để lão Liêu chết tức tưởi vậy à?”
“Càn nhi, vậy ngươi nói xem, ta phải làm sao?” Kiều Vô Tình hỏi ngược lại.
Lão ta có vẻ rất yêu quý tên chắt trai của mình.
“Dù gì đi nữa cũng phải dạy tên Lục Thủy ấy một bài học, tính luôn hai tên thuộc hạ của hắn nữa.” Kiều Càn đáp.
Kiều Vô Tình lắc đầu:
“Thiến nhi, ngươi nghĩ sao?”
Thiếu nữ bên cạnh Kiều Càn cau mày nói:
“Đây là địa bàn của Lục gia, thế nên việc tranh chấp với thiếu gia nhà họ Lục là một hành vi không thông minh cho lắm. Dù hắn là một loại phế vật, thì tựu chung cũng là mặt mũi của Lục gia.
Do đó, Lục gia sẽ không để người nhà của mình bị kẻ khác khi dễ.”
Kiều Càn vặn lại:
“Nhưng đây chỉ là xích mích nhỏ, có ảnh hưởng đến ai đâu?”
Kiều Thiến nói: “Nhưng hai bên cũng đã đánh nhau rồi còn gì?”
Kiều Càn phản bác: “Nhưng rõ ràng là tên Lục Thủy ấy hạ lệnh giết người trước mà. Ai mà biết tên đó vừa động một chút thì đòi giết chóc ngay như thế? Ta chưa bao giờ thấy một tên đại thiếu gia nào như vậy cả!”
Kiều Thiến bèn hỏi: “Vậy huynh có gặp ai tai tiếng hơn tên Lục thiếu gia ấy chưa?”
Kiều Càn nhất thời không biết nên nói gì nữa. Chẳng lẽ, vì kẻ ấy là một tên phế vật cực độ mà y không thể tùy tiện gây sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-hung-du-cung-trung-sinh/935499/chuong-9.html