Lục Thủy thậm chí không thèm nghe Chân Linh nói gì.
Hắn chỉ bình tĩnh nhìn những người đó; nếu đã có nhiều người tới đây như thế, vậy cứ chờ xem bọn họ định làm gì.
Kiều Càn được người bên cạnh đỡ lên; y tức giận nói với kẻ vừa hỗ trợ mình:
“Ngươi thấy ta có vẻ không sao hay sao mà còn hỏi câu đó?”
Thấy thiếu gia nhà mình bị đánh đập như này, bọn họ cũng rất giận dữ. Một người đàn ông trung niên nhìn về phía Lục Thủy, nói:
“Lục thiếu gia, trên đường tới đây, chúng ta không hề nhìn thấy thiếu gia gây tổn hại gì cho Lục thiếu gia. Ngươi trực tiếp đánh người như vậy, có phải là quá đáng lắm không?
Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng là khách của Tam trưởng lão nhà các ngươi? Đây là đạo đãi khách của Lục gia đó sao?”
Chân Vũ và Chân Linh lập tức nhíu mày; nếu nói theo cách này, bọn họ chết chắc rồi.
Nếu hành vi vừa rồi liên lụy đến đạo đãi khách của cả Lục gia, chắc chắn cả hai phải chịu phạt.
Lục Thủy lại không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trung niên rồi nói:
“Vậy, ngươi nghĩ ta nên làm thế nào đây?”
Người đàn ông trung niên kia cung kính nói:
“Mời Lục thiếu gia xin lỗi thiếu gia nhà ta, sau đó để thiếu gia nhà ta tát lại hai cái.”
Nghe người đàn ông trung niên nói vậy, Kiều Càn lập tức nói:
“Đúng vậy, các ngươi đánh ta, ta đánh lại các ngươi, như vậy mới hợp lý.”
Lục Thủy liếc nhìn về phía vị trí thắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-hung-du-cung-trung-sinh/935498/chuong-8.html