Hắc Tử từ đâu chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt hắn, sau đó nhẹ nhàng co hai chi trước lên.
Vân Hồng thấy thế bật cười, xoa xoa đầu nó vài cái rồi nhặt que gỗ từ dưới đất lên ném ra xa.
Hắc Tử lao theo que gỗ như một mũi tên, không đầy một lát liền ngậm que gỗ đem về, cái đuôi của nó vẫy vẫy như cánh quạt.
Ngươi ném đi a, ta nhặt!
Hạnh phúc của một chú chó chỉ đơn giản như vậy!
Hoa Dương thấy thế cười nói: " Có thể là nó muốn có người cùng nó chơi. Một mình em sống được không? Nếu không thì ở đây đi, ông bà cũng có người bầu bạn. "
Ông bà của Vân Hồng trước đây có nhận thầu vườn cây ăn quả. Lúc đấy hơn phân nửa đỉnh núi đều là của nhà bọn họ, phía sau núi cũng không có hộ gia đình thứ hai.
Ngày nay, không có ai nhận thầu, dân làng ít hơn, cũng không có ai lên núi xây nhà.
Hơn nữa, sinh thái chỗ bọn họ quả thật quá tốt cho nên mấy năm trước còn nghe đồn có dã thú, một tên sinh viên trói gà không chặt như Vân Hồng, thật khiến người khác lo lắng.
Thật ra mọi người đều không biết, Vân Hồng muốn chính là nơi ở không có ai.
" Em trở về ở thử vài hôm, nếu không ổn thì sẽ trở lại. "
Thấy hắn tự mình biết, Hoa Dương không có khuyên thêm nữa.
Sống nhờ nhà người khác không thoải mái bằng nhà mình.
Sau bữa trưa, Vân Hồng trở lại ngôi nhà cũ trên núi.
Ngôi nhà cũ chính là một dạng bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-cua-ta-la-bach-lang/455164/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.