Khi Tô Cảnh Dao và Dương Lâm Phong vẫn đang chìm trong cuộc trò chuyện, nàng bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa có một chú chó nhỏ đang nằm co ro dưới gốc cây. Lông của nó xù xì và bị bẩn, trông như đã lang thang suốt nhiều ngày mà không có ai chăm sóc. Chú chó tội nghiệp run rẩy, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi và mệt mỏi.
" Gâu Gâu .." - Bỗng nhiên một tiếng kêu yếu ớt và nhỏ vang lên .
Tô Cảnh Dao liền đứng dậy, khẽ nhắc:
"Điện hạ, hãy đợi ta một chút."
Nàng tiến về phía chú chó, bước chân nhẹ nhàng để không khiến nó hoảng sợ. Khi đến gần, Tô Cảnh Dao ngồi xuống, chìa tay ra để cho chú chó quen dần với sự hiện diện của mình. Chú chó nhìn nàng, đôi mắt đầy cảnh giác nhưng cũng có chút gì đó như mong đợi.
"Đừng sợ, ta không làm hại ngươi đâu," Tô Cảnh Dao dịu dàng nói, giọng nói của nàng thật ấm áp và an ủi.
Sau một lúc, chú chó dường như cảm nhận được sự chân thành của nàng, nó chầm chậm tiến lại gần, đôi tai rủ xuống như muốn tìm kiếm sự che chở. Tô Cảnh Dao nhẹ nhàng vuốt ve lông nó, cảm nhận được sự gầy gò và yếu ớt của chú chó.
Dương Lâm Phong nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng hắn bất giác dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn bước lại gần, cúi xuống nhìn chú chó:
"Chó hoang trong hoàng cung này thường không có được kết cục tốt. Nếu cô không gặp nó, chắc nó đã phải chịu thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lam-ngoc-thu/3630507/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.