“Công tử, xin ngài cứ tự nhiên.”
Tần Hạc cúi đầu hành lễ với Nguyễn Nam rồi lui xuống chuẩn bị trà. Không còn người trò chuyện, Nguyễn Nam đành bắt đầu quan sát xung quanh căn nhà.
Mặc dù trong phòng có không ít thiết bị tối tân nhưng phong cách và cách bài trí căn nhà này quả thực không khác gì so với những bộ phim cổ trang mà hắn từng xem trước kia. Ngoài những thứ máy móc ra thì tất cả đồ dùng đều được làm bằng gỗ.
Diện tích căn nhà này cũng không lớn lắm, thậm chí so với nhà của hắn ở trong rừng còn nhỏ hơn một chút. Nhìn cảnh này, Nguyễn Nam không khỏi cảm khái.
“Tần lão mặc dù cũng là tu tiên giả nhưng so với Ngọc gia thì cách biệt quá lớn. Tu tiên giả không có gia tộc chống lưng quả thực quá khổ rồi.”
Nguyễn Nam cảm thấy thương cảm với hai ông cháu Tần Hạc nhưng hắn không biết rằng, tất cả tài sản của Tần Hạc đều đặt vào trong liên minh tu tiên. Nếu như để so sánh quy mô hiện giờ thì liên minh tu tiên hoàn toàn không thua kém Ngọc gia một chút nào.
“Không biết công tử hôm nay đến đây có điều gì cần dặn dò.”
Đặt khay trà xuống bàn, Tần Hạc lập tức ngồi một chỗ như chờ đợi điều gì đó. Nhìn cảnh tượng này, không biết ai mới là chủ nhà ai mới là khách nữa.
Tần Hạc được ba vị lão huynh kể lại, công tử rất ít khi rời khỏi khu rừng của mình. Lần này ngài ấy rời đi, lại chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437945/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.