Chương trước
Chương sau
“Chuyện này, các ngươi cứ làm theo sắp xếp của ta là được.”

Ngọc Lưu Ly uy nghiêm nhìn hai người hộ vệ nói.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Hai người hộ vệ lập tức cúi đầu rồi rời đi. Lúc này, chỉ còn một mình trong phòng, Ngọc Lưu Ly mới gấp đống sổ sách lại rồi uể oải nằm dài xuống bàn.

Sắp tới là đến ngày bí cảnh ở thành phố mở ra. Đây là bí cảnh được truyền từ hàng vạn năm trước đến bây giờ. Không rõ bí cảnh này là của thế lực cổ đại nào để lại nhưng bên trong có rất nhiều thứ quý hiếm mà bất kỳ thế lực nào hiện tại cũng không muốn bỏ qua. Chính vì vậy mà thời gian gần đây, thành phố này xuất hiện rất nhiều thế lực lớn nhỏ.

Ngọc gia là một trong các thế lực lớn ở thành phố nên việc trị an một phần cũng có trách nhiệm của bọn họ. Thân là đại tiểu thư Ngọc gia nên ngoài việc chuẩn bị tham gia bí cảnh ra nàng còn phải đón tiếp thế hệ trẻ của các thế lực khác đến đây. Vì mâu thuẫn giữa các thế lực vẫn luôn gay gắt nên không khó tránh khỏi tình trạng ẩu đả. Vừa giải quyết chuyện trong gia tộc, vừa giải quyết chuyện bên ngoài khiến Ngọc Lưu Ly cũng cảm thấy mệt mỏi.

“Tiểu thư, Lưu Thương đã về rồi.”

Tiểu Hoanh lúc này gấp gáp chạy vào thông báo, theo sau nàng là một cô gái da ngăm, toàn thân mặc một bộ quần áo màu đen, thứ duy nhất để lộ trên khuôn mặt nàng chính là đôi mắt vô cùng sắc bén.

“Lưu Thương, ngươi có biết ta chờ ngươi lâu lắm rồi không?”

Ngọc Lưu Ly thấy đối phương thì lập tức vui mừng nói. Khác với dáng vẻ mệt mỏi vừa rồi, bây giờ trông nàng tràn đầy sức sống.

“Ta thấy tiểu thư là mong chờ tin tức từ trong miệng ta thì đúng hơn.”

Lưu Thương lạnh lùng đáp.

“Lưu Thương! Tỷ không được vô lễ với tiểu thư.”

Tiểu Hoanh phồng má tức giận nói.

“Không sao đâu Tiểu Hoanh, nàng ta càng lễ phép ta càng không quen.”

Ngọc Lưu Ly bật cười nói. Lưu Thương vốn được nàng cứu trong tay đám buôn người. Lúc đó cả người của nàng đều bị xích rất kỹ, cả người đều là vết roi. Nhưng cho dù là vậy, khi Ngọc Lưu Ly nhìn thấy nàng, ánh mắt nàng vẫn vô cùng kiên cường, cho dù là một tia sợ hãi cũng hoàn toàn không có. Sau khi cứu chữa cho Lưu Thương, nàng ta cũng không rời đi mà quyết tâm nhận Ngọc Lưu Ly làm chủ nhân. Vì Lưu Thương quá cứng đầu, thậm chí còn quỳ trước cửa Ngọc gia mấy ngày nên Ngọc Lưu Ly cũng đành phải thu nhận nàng làm thân tín bên cạnh.

“Tiểu thư, đây là ghi chép về việc làm của người kia những ngày qua.”

Lưu Thương đặt một quyển sổ xuống trước mặt Ngọc Lưu Ly rồi trực tiếp rời đi. Cái tính cách này của Lưu Thương, Ngọc Lưu Ly đã quá quen thuộc rồi. Nàng ta bề ngoài lạnh lùng như vậy nhưng thực chất lại là người vô cùng biết quan tâm người khác. Nàng nhớ có một lần, Tiểu Hoanh bị ốm nặng, nàng ta đã ở bên chăm sóc Tiểu Hoanh suốt hai ngày, cho dù Ngọc Lưu Ly có khuyên ngăn thế nào cũng không chịu nghỉ ngơi. Có lẽ vì thế mà Tiểu Hoanh luôn xem nàng như tỷ tỷ của mình vậy.

Cầm cuốn sổ trên tay, Ngọc Lưu Ly khẽ nở một nụ cười ngọt ngào. Biểu hiện này của nàng khiến cho Tiểu Hoanh chỉ biết ôm đầu cười khổ. Nhưng có lẽ cũng chỉ có người kia mới có thể tạo động lực mạnh mẽ như vậy cho tiểu thư vào những lúc như thế này.

“Tiểu thư, Lưu Thương tỷ tỷ viết gì trong đó vậy?”

Tiểu Hoanh tò mò nhướng người sang nhìn, Ngọc Lưu Ly cũng không nỡ ngăn cản nên cũng để nàng đọc nội dung bên trong.

“Ngày xx tháng xx. Hôm nay công tử lại đến bán dược liệu, số lượng hôm nay quả thực lớn hơn nhiều so với những ngày khác cộng lại. Dường như công tử đang rất cần tiền.”

“Công tử là đại năng tuyệt thế mà còn cần phải đi bán dược liệu lấy tiền sao? Ngài ấy chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến nhiều người dâng tiền đến tận giường rồi.”

Tiểu Hoanh ngây thơ hỏi. Từ miệng Ngọc Lưu Ly, Tiểu Hoanh biết Nguyễn Nam là một người có thực lực vô cùng cường đại, có thể diệt Ngọc gia chỉ bằng một ngón tay. Với sức mạnh như vậy còn cần phải đi bán dược liệu kiếm tiền hay sao? Nếu là nàng thì chắc chắn đã đi cướp của mấy tên ác bá rồi. Những tên đó có rất nhiều tiền, nếu dùng không hết còn có thể đem chia cho những người khác a.

“Nha đầu ngu ngốc này, muội nghĩ đi đâu rồi. Công tử muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường, vì vậy nên mới chọn cách này để kiếm tiền. Nếu không ngài ấy cũng không từ chối sự giúp đỡ của chúng ta.”

Ngọc Lưu Ly gõ nhẹ lên trán Tiểu Hoanh nói.

Sau khi được biết công tử đến thành phố, Ngọc Lưu Ly rất muốn đến gặp hắn nhưng vì quá bận rộn nên cũng chưa thể gặp được. Hơn nữa, nàng nghĩ công tử không muốn đến gặp mình bởi vì chuyện ngày hôm đó, nếu như nàng chủ động đi tìm sẽ lại khiến công tử khó xử hơn mà thôi.

Mặc dù Ngọc gia và ông cháu Tần Hạc rất muốn mua cho công tử một căn nhà để tiện hầu hạ nhưng đã bị đối phương cự tuyệt. Vì Nguyễn Nam nói muốn tự lực bản thân kiếm tiền nên tất cả cũng đành chiều theo ý hắn.

Dạo này thành phố có quá nhiều loại người trà trộn vào, Ngọc Lưu Ly lo lắng có kẻ ngu ngốc nào phá hỏng nhã hứng của công tử nên đã nhờ Lưu Thương âm thầm theo dõi. Thấy công tử không có biểu hiện gì khó chịu nên nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà tiểu thư tự bỏ tiền túi của bản thân ra mua số dược liệu của công tử mấy ngày nay. Nếu cứ như vậy tiểu thư sẽ rỗng túi mất thôi.”

Tiểu Hoanh lo lắng nói.

“Nếu ta rỗng túi, ta sẽ bán nha đầu ngươi đi. Bởi vì nha đầu ngươi ăn rất nhiều đó.”

Ngọc Lưu Ly lập tức đe dọa. Khi bị đối phương đe dọa, Tiểu Hoanh lập tức ôm lấy cánh tay Ngọc Lưu Ly làm nũng.

“Tiểu Hoanh chỉ thích đồ ăn ngon một chút mà thôi, nhưng Tiểu Hoanh vô cùng nghe lời, biết cách hầu hạ, lại còn biết làm tiểu thư vui nữa. Tiểu thư xinh đẹp tốt bụng sẽ không nỡ bán ta đâu.”

“Nha đầu ngươi thật dẻo miệng.”

Ngọc Lưu Ly đưa tay véo má Tiểu Hoanh khiến nàng kêu lên oai oái. Nàng biết Tiểu Hoanh lo lắng cho mình, nhưng có điều Tiểu Hoanh không biết. Số dược liệu kia của công tử đều tốt hơn dược liệu thượng cấp rất nhiều. Đừng nói là chút tiền của Ngọc Lưu Ly bỏ ra, cho dù bán tất cả của cải Ngọc gia cũng không xứng với số dược liệu đó. Nói đúng ra, vụ mua bán này Ngọc Lưu Ly mới chính là người có lãi.

Nhưng cho dù biết số dược liệu này vô cùng trân quý, Ngọc Lưu Ly cũng không có ý định chiếm lấy nó. Số tiền đó xem như trả ơn cho công tử đã cứu mạng ông nội và số thuốc ngài ấy đã tặng. Còn về số dược liệu này, Ngọc Lưu Ly sẽ tìm một cơ hội thích hợp để trả lại ngài ấy.

Sau khi náo loạn cùng Tiểu Hoanh một hồi, Ngọc Lưu Ly mới tiếp tục đọc nội dung trong cuốn sổ.

“Ta hỏi thăm những người gần đó thì biết, gần đây công tử đã cứu được một người con trai bị thương nặng. Mặc dù được cứu chữa kịp thời cứu chữa nhưng người đó cũng bị mất trí nhớ. Do không thể xác định được thân phận của đối phương, công tử quyết định nhân hắn làm đồ đệ. Có thêm một người, tốn thêm một miệng ăn nên công tử quyết định tìm một nơi lớn hơn để thuê.

Người con trai kia vốn là nô lệ của một dị năng giả, đối phương sau khi biết chuyện liền lập tức đến đòi người. Công tử vì không muốn lớn chuyện nên đồng ý bỏ ra một số tiền lớn để mua lại người con trai kia. Đó cũng chính là lý do công tử phải bán nhiều dược liệu như vậy.”

“Đám người dị năng giả này quả thực quá đáng mà. Việc nô dịch người khác đã bị cấm từ lâu, không ngờ bọn chúng vẫn làm ra chuyện ác độc như vậy.”

Đọc xong những dòng chữ trong cuốn sổ, Tiểu Hoanh tức giận lên tiếng.

Khác với người hầu như Tiểu Hoanh, trở thành nô lệ chẳng khác nào mất đi tư cách sống. Cho dù có bị đánh đập, thậm chí bị giết chết cũng chẳng có một ai truy cứu cả. Chính vì sự độc ác của chế độ này mà rất nhiều người đã phản đối, cuối cùng chế độ nô lệ cũng bị cấm. Ngoài mặt là vậy nhưng có rất nhiều người vẫn thường xuyên buôn bán và sử dụng nô lệ. Vì tất cả những người đó đều thuộc các thế lực lớn nên nhà nước cũng nhắm mắt làm ngơ.

Người con trai kia nếu nằm trong tay đám dị năng giả e rằng kết cục vô cùng thê thảm, cũng may là gặp được công tử.

“Công tử tại sao lại không ra tay đánh chết đám người độc ác đó kia chứ?”

Tiểu Hoanh giọng đầy oán trách nói.

“Chuyện nếu đơn giản như ngươi nói thì đã không có ai dám buôn bán nô lệ rồi.”

Ngọc Lưu Ly lắc đầu giải thích. Nếu như công tử thực sự ra tay thì đám dị năng giả đó chắc chắn sẽ chết không cần nghi ngờ. Nhưng lúc đó cũng sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối. Mặc dù ngài ấy sẽ không có chuyện gì nhưng người con trai kia, còn những người dân vô tội khác có lẽ sẽ là mục tiêu để đám dị năng giả trút giận.

Mặc dù chuyện này công tử đã giải quyết xong, nhưng Ngọc Lưu Ly cũng quyết định nhúng tay vào. Dị năng giả đều là đám người ngạo mạn, chắc chắn sẽ không dễ buông tha như vậy. Chỉ khi dùng cách cứng rắn một chút, đám người đó mới chịu buông tay.

“Công tử thiện lương không muốn ảnh hưởng đến người vô tội không có nghĩa là các ngươi muốn làm gì thì làm.”

Ngọc Lưu Ly thầm hạ quyết tâm. Nàng liền lấy điện thoại để gọi cho ông nội và Tần Hạc.

Sáng hôm sau báo đưa tin, một nhóm dị năng giả đến từ thành phố khác trú tại khách sạn trong thành phố đã biến thành những kẻ ngốc điên điên dại dại. Có lời đồn rằng, trước cái ngày mà bọn họ trở thành như vậy, có bốn bóng đen trong đêm tối đã âm thầm đột nhập vào trong khách sạn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.