“Ta tên là Lập Nguyên, năm nay 16 tuổi, vốn là thập cửu hoàng tử của tộc giao long ở biển Tây. Từ bé, ta đã là cái gai trong mắt của cả hoàng tộc phía Tây bởi vì tư chất và huyết mạch quá thấp kém. Ngay đến cả người mẹ ruột sinh ra ta cũng từ cái ngày kiểm tra huyết mạch liền không bao giờ nhìn mặt ta nữa.
Sau khi chiến tranh giữa biển Tây và biển Đông nổ ra. Vì để bảo vệ lãnh thổ mà phụ hoàng đã thuê một đám dị năng giả ra tay, cái giá phải trả chính là một người trong hoàng tộc phải trở thành nô lệ cho bọn họ. Cũng chính cái ngày đó mà ta đã thoát ra khỏi cái phòng chứa rác cũ kĩ kia. Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt hơn nhưng trở thành nô lệ chính là quãng thời gian tồi tệ nhất kể từ khi sinh ra của ta. Bị ị tróc vảy, bị rút máu, bị cưa sừng để làm thuốc bồi bổ cho đám dị năng giả đó. Ta nhớ bữa ăn tử tế nhất của mình chính là lúc không bị đánh đập mà thôi.
Lần này ta cùng đám dị năng giả đến thành phố Tân Kỳ, nhân lúc bọn chúng lơ là ta đã lén trốn đi thành công. Bản thân ta vì bị thương quá nặng mà ngất lịm đi, không biết phải trải qua bao lâu mới tỉnh dậy được. Lúc tỉnh dậy, ta mới biết mình được cứu bởi một người con trai chỉ hơn mình mấy tuổi. Vì không biết phải đi đâu, ta đành phải giả vờ là một kẻ mất trí, cuối cùng vì thấy bản thân ta quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437939/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.