“Tỷ tỷ, tỷ có sao không?”
Nhìn Ngọc Lưu Ly khóc như lê hoa đái vũ, Tần Nhiễm vô cùng lo lắng hỏi thăm. Đây là lần đầu tiên mà nàng trông thấy Ngọc Lưu Ly thể hiện ra bộ dáng bi thương đến như vậy.
“Tần Nhiễm… là muội sao?”
Khi thấy Tần Nhiễm, đáng nhẽ ra Ngọc Lưu Ly phải vui mừng, nhưng không hiểu tại sao trong lòng nàng lại có chút thất vọng.
Tuy nàng biết những gì nàng vừa trải qua tất cả chỉ là mộng cảnh của thí luyện lần này, nhưng không biết tại sao nàng lại thấy thân thuộc như vậy. Cảm giác cô đơn, cảm giác yêu và được yêu, cảm giác đau đến xé nát tâm can đó dường như không hề xa lạ với nàng.
Còn cả người con trai kia. Mặc dù xuyên suốt mộng tưởng, nàng không hề thấy mặt đối phương, thứ duy nhất nàng nhớ chỉ là nụ cười dịu dàng của hắn. Nhưng tại sao mỗi khi nhớ lại nụ cười ấy, tim nàng lại đập mạnh liên hồi.
“Tỷ tỷ, tỷ thực sự không sao chứ?”
Tần Nhiễm lo lắng hỏi thăm. Từ khi tỉnh lại, Ngọc Lưu Ly cứ thẫn thờ như người mất hồn. Nếu không phải nàng ta còn nhận ra mình, Tần Nhiễm còn sợ nàng ta đã bị mộng cảnh làm cho trở nên ngu ngốc.
“Ta nghĩ có lẽ nàng ta vì quá mất mặt khi không thông qua được thí luyện lần này nên cảm thấy xấu hổ thôi.”
Một giọng nói đầy khiêu khích vang lên khiến cả hai liền hướng mắt về phía đối phương. Lúc này, Ngọc Lưu Linh đang nở nụ cười đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437916/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.