Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, những ánh nắng sớm mang theo chút hơi sương khiến không khí có phần se lạnh. Trên cành cây, những chú chim đang muốn cất tiếng hót, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy ánh mắt đe dọa như muốn giết người của con gà trong sân thì liền ngậm chặt mồm không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Không phải bảo chúng ta sáng nào cũng phải đến đây hót cho có không khí sớm mai hay sao? Đây rõ ràng là không nói đạo lý mà.”
Mấy con chim ấm ức trong lòng nhưng không thể phát tiết. Suy cho cùng, bọn chúng cũng là cường giả nhất tay nhất chân là có thể hủy diệt một phương, bây giờ lại cam tâm tình nguyện đến làm chim hót cho đối phương nghe. Thử hỏi trên đời có mấy ai có được vinh dự lớn như vậy? Ấy vậy mà bọn họ lại đối xử thậm tệ với chúng như vậy.
Nhưng nếu có người hỏi bọn chúng có muốn thoát khỏi thân phận nô lệ như vậy hay không thì bọn chúng chắc chắn sẽ trả lời là không. Ở đây ngoài việc có lượng linh khí thuần khiết gấp vạn lần so với những nơi khác thì còn có thể thưởng thức thi kỹ và cầm kỹ tuyệt diệu của vị cao nhân kia. Mỗi một ngày ở đây đều so với việc tu hành khắc khổ hơn trăm năm so với trước kia. Có bảo bọn chúng vứt hết liêm sỉ đi chăng nữa bọn chúng cũng muốn ở lại nơi này, hằng ngày làm thú vui tiêu khiển cho cao nhân.
“Két…!”
Cánh cửa phòng của Nguyễn Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437849/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.