Công tử là đại năng đứng trên đỉnh cao đại lục này, mỗi lời ngài ấy nói đều vô cùng trân quý hơn bất kỳ bảo vật trên đại lục này. Có thể được nghe ngài ấy giảng dạy chính là niềm mơ ước của tất cả tu tiên giả trên đời. Lúc này, Ngọc Lưu Ly không hề nghĩ ngợi liền tìm một chỗ ngồi xuống, cẩn thận nghe Nguyễn Nam giảng bài.
Mặc dù đã đọc qua hàng vạn loại sách khác nhau, nhưng những diễn giải về đại lục này của Nguyễn Nam vô cùng mới lạ. Nàng còn nhớ một câu mà Nguyễn Nam đã nói thế này: “mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, mỗi ngọn cỏ là một thiên đường, mỗi phiến lá là một đức Như Lai, mỗi hạt cát là một miền Cực Lạc, mỗi phương là một cõi Niết Bàn, mỗi nụ cười là một trần duyên, mỗi niệm là một sự thanh tịnh”. Mặc dù nàng không biết Như Lai trong lời nói của hắn là vị đại năng nào, cũng không biết miền Cực Lạc là nơi ra sao, nhưng chỉ từ những lời này, tâm trí của Ngọc Lưu Ly dường như đã được khai sáng.
“Buổi học hôm nay đến đây là kết thúc, các trò nhớ về nhà học thuộc những nội dung ta đã giảng dạy hôm nay và làm hết tất cả bài tập về nhà, lần tới ta sẽ kiểm tra từng người một, ai không hoàn thành sẽ bị phạt.”
Đóng quyển sách trên tay lại, Nguyễn Nam hai tay chắp sau lưng nghiêm giọng nói.
“Chúng con đã rõ rồi ạ!”
Việc phải làm bài tập khiến lũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-huu-mua-dat-khong/2437847/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.