Bên này, mẹ Đinh và mẹ Tiêu sau khi nhận được tin Bạch Giai Kỳ đã xuất viện liền nhiệt tình đến thăm. Đi theo mẹ Tiêu còn có Tiêu Ly, lần này cô ta cam kết sẽ không gây chuyện nên bà mới miễn cưỡng đồng ý. 
Trước khi đến bà cũng dặn dò Tiêu Ly nhiêu lần, thấy cô trong quá trình nói chuyện vẫn bình thường nên bà yên tâm hơn nhiều, tuy nhiên bà yên tâm quá sớm. 
“Chị dâu, chị ngồi đi để em lấy cho.” Tiêu Ly hé miệng cười một tiếng, ánh mắt hơi đổi, đột nhiên liếc về phía người giúp việc đang đưa canh đến, lập tức đứng dậy nhận lấy. 
Bạch Giai Kỳ đang nói chuyện với mẹ Sở thì đột nhiên nghe một tiếng hét kinh hãi, sau đó lập tức cảm thấy cánh tay mình nóng lên, tiếp theo là cảm thấy như phỏng. 
Lúc này Bạch Giai Kỳ mới phát hiện, bát canh vốn nằm trong tay Tiêu Ly đã đổ lên người cô hơn một nửa rồi! 
Nóng… nóng… nóng! Bạch Giai Kỳ bị bỏng lập tức nhảy lên, nhưng cô quên hiện tại mình đang đứng cạnh ghế, vì vậy liền đứng không vững mà ngã xuống. Đúng lúc này chiếc ghế đổ ra sau, cô đưa tay đỡ để tránh nó ngã lên người mình, điều này khiến vết khâu ở bụng của cô như bị bung chỉ vậy. 
"Giai Kỳ!" Mẹ Sở gọi to. 
Lúc này mẹ Đình và mẹ Tiêu cũng hoàn hồi vội vàng chạy lại. 
Một bên vẻ mặt Tiêu Ly kinh hoảng tới đỡ: “Thật xin lỗi, em không cố ý! Chị Giai Kỳ, chị không sao chứ?” 
"Giai Kỳ, con không sao chứ?" 
"Cháu có làm sao không?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/276325/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.