Sở Hạo Vũ nhìn gương mặt đang ngủ say bên cạnh, người này luôn luôn khiến cảm xúc của anh thay đổi thất thường, khi thì tức giận, khi thi vui vẻ, đôi lúc lại bất lực. 
“Ư… sao vậy?” Bạch Giai Kỳ mơ màng mở mắt. 
Sở Hạo Vũ mỉm cười, kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô và nói: “Không có gì ngủ đi!” 
Bạch Giai Kỳ nghe vậy cọ cọ vào ngực anh rồi nhắm mắt đi ngủ tiếp. Cô không biết chính là người đàn ông bởi vì hành động của cô, ánh mắt anh trở nên nhu hòa đến nỗi có thể nhấn chìm cả một con người. 
Sở Hạo Vũ từ từ nhắm mắt lại, anh nghĩ cho dù cô ỷ lại anh, nghe lời anh vì mẹ cô thì anh vẫn mong thời gian sắp tới hai người luôn luôn hạnh phúc và vui vẻ như vậy. Anh sẵn sàng quên đi tất cả cùng với cô làm lại từ đầu. 
Sáng ngày hôm sau, Sở Hạo Vũ là người thức dậy trước. Anh quay người thấy cô còn ngủ liền nhẹ nhàng đứng dậy đi vệ sinh. Hôm nay anh có một cuộc hẹn quan trọng với đối tác nên đành đi làm trước. Mặc dù thế, trước khi đi anh vẫn không quên dặn dò dì Mai nếu cô có hỏi thì báo với cô một tiếng. 
“Reng reng reng…” 
Bạch Giai Kỳ bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc, cô mò mẫm cầm lấy điện thoại. 
“Alo!” 
“Giai Kỳ! Là mẹ!” Đầu dây bên kia Sở phu nhân đang ưu nhã uống cà phê, hôm nay bà muốn mời cả nhà con dâu đến đây ăn tối vì bạn của bà đến thăm. 
“Dạ! Con chào mẹ!” Bạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hon-em-dung-hong/276320/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.