TỪ NAY VỀ SAU, KHÔNG CÒN THỨ GÌ GIAM CẦM ĐƯỢC LONG TỘC NỮA.
Tướng ngủ của Dao Hoan không lành, muốn vào mộng đẹp phải lăn từ đầu giường đến cuối giường rồi lại từ cuối giường lên đầu giường, tới lui mấy lượt mới say giấc nổi.
Diện tích giường ngủ của đế quân tuy không nhỏ, nhưng nếu so với chiếc giường đá khổng lồ trong sơn động của nàng, quả thực không đủ để nàng lăn lộn.
Sau lần thứ bao nhiêu lộn mông xuống giường, Dao Hoan gắng sức mở mắt nhìn xung quanh.
Trời chập choạng sáng, tầng không xanh thẫm như đại dương sâu thẳm mênh mang, không nhìn thấy đáy. Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ gỗ như chiếc khăn che, mông lung không rõ.
Cỏ thần hành rúc bên giường đang say giấc, ngáy khò khò.
Giữa sớm mai yên ả, Dao Hoan bỗng run cầm cập bởi cái lạnh của nền nhà, lẩy bẩy bò lại lên giường.
Chính lúc nàng sắp rơi vào mộng đẹp, một tiếng động to nghe như mãnh thú đang đánh nhau thình lình vang lên. Âm thanh ấy chấn động núi rừng, không ngừng vọng lại.
Dao Hoan giật mình, tỉnh giấc.
Sau cơn say đầu óc mê man, nàng đỡ đầu lắc vài cái, muốn tỉnh táo lại... Rốt cuộc nhận ra sau khi lắc xong, cả thế giới trước mặt nàng điên cuồng xoay mòng.
Dao Hoan chuếnh choáng bò dậy, lần mò ra cửa, ngón tay chưa kịp chạm vào, cửa đã bị đế quân mở từ bên ngoài.
Dao Hoan ngước lên nhìn y, lầu bầu giải thích: "Tôi không có lén đến nhà Thổ Địa công chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoan/1957346/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.