Dao Hoan rốt cũng đã thức giấc, sau một tháng.
Nàng nằm giữa một vỏ ốc khổng lồ sặc sỡ, đang bị một cụ rùa biển đeo mai vạch mí mắt. Vạch mãi vạch hoài, nàng mở mắt dậy.
Cụ rùa là đại phu cao tuổi của hải tộc, tiểu bối nào bị đau đầu nóng sốt đều qua tay cụ chữa. Một tháng trước, cụ bị Kim Long Vương đem đến long cung khám cho cô rồng nhỏ này, một chuyến thăm bệnh dài thành cả tháng, rồng vẫn chưa tỉnh.
Cụ rầu lắm.
Chưa kịp sủng hạnh bạch tuộc tinh vừa gả vào đã bị ép "ăn chay" cả tháng, không biết ả bạch tuộc tinh đó có thừa dịp cụ vắng mặt để tằng tịu với đám hải tiên khác trong nhà không nữa.
Ả lắm chân mà... Muốn dang díu thì dang díu thôi.
Đương lúc thở dài, đầu ngón tay nhồn nhột, cụ cúi đầu liếc thử, thấy người đang say ngủ đã bất ngờ mở mắt.
Đôi mắt ấy như phủ sương nhạt chốn núi rừng, xa xăm và yên ả. Cặp đồng tử đen nhánh thoạt lóe ánh biển vàng, thế nước dập dềnh, long lanh đến độ khiến vỏ ốc rực rỡ buồn vì kém sắc.
Dao Hoan ôm đầu ngồi dậy, mơ màng nhìn cụ rùa đang vô cùng hoảng hốt trước mặt.
Ngoài long tộc, rùa biển là hải tộc cao tuổi nhất ở vùng biển này, thường ngày bỏ bê sức khỏe, da dẻ nhăn nheo, trông xấu hơn nhóm yêu tinh trẻ đẹp trên núi Vô Danh nhiều...
Nàng ghét bỏ dời mắt, quan sát xung quanh.
Nàng ngụ trong một tòa cung điện, cung điện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoan/1957345/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.