"NGƯƠI NGƯƠI NGƯƠI NGƯƠI CẮN MÔNG TA!"
Dao Hoan đương nhiên biết ý nghĩ này của mình rất hoang đường, bị đế quân treo lên cây hòe, nàng đã hối hận ngay.
Nàng ra sức đá chân, vừa di chuyển được vài tấc đã bị cây hòe đẩy về: "Đế quân đang giận, Dao cô nương ngoan ngoãn chịu treo một lúc thì hơn."
Dao Hoan khóc to: "Váy ta tốc ngược lên rồi!"
Hòe câm lặng giây lát, khẽ dỗ: "Tôi bịt mắt lại rồi."
Dao Hoan cúi đầu liếc cây hòe, khóc đáng thương hơn: "Ta còn chẳng biết mắt ngươi ở đâu nữa cơ!"
Cành hòe ngứa ngáy, lần đầu tiên nó muốn dùng cành mình đánh con rồng này đến vậy... Nhưng nó không dám, vì con rồng bị treo trên cành đây là tâm can của đế quân.
Gió trên núi hơi buốt, Dao Hoan bị hong đến choáng váng, không kìm được chuyện phiếm với hòe: "Chừng nào đế quân mới nguôi giận?"
Hòe ngẫm một hồi, lắc đầu: "Không biết."
Đáp xong, thấy câu trả lời của mình hơi qua loa, bèn thêm vào: "Đế quân trước nay luôn khoan dung với cô, chắc sẽ tha thứ mau thôi."
Dao Hoan khịt mũi xem thường đoạn "đế quân trước nay luôn khoan dung với cô" của hòe: "Đế quân trước giờ không phạt yêu tinh nào khác, chỉ biết trừng phạt ta." Hở tý là treo nàng lên cây.
Trước kia nàng là rồng không ngại bị đám yêu tinh khác nhòm ngó, nay nàng đã thành một tiểu cô nương như hoa như ngọc, đế quân vậy mà vẫn hạ độc thủ nổi!
Hòe ngây ngẩn một chốc rồi cứ như Dao Hoan vừa đùa chuyện gì vui lắm, nó thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoan/137927/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.