Tu luyện là một việc rất ư là buồn chán, ít nhất là với Dao Hoan.
Dao Hoan gây quá nhiều điều xấu, thành thử sau khi nàng chính thức bắtđầu tu luyện, yêu cầu mà đế quân đặt ra vô cùng nghiêm khắc.
Có một người thầy tốt như này, Dao Hoan tiến bộ cực kỳ nhanh.
Nàng dần cảm nhận được linh khí dồi dào trong cơ thể, không như trướcđây, dẫu có hấp thụ bao nhiêu linh khí thiên địa đi nữa cũng sẽ vơisạch.
Nàng học được thuật ngự phong phi hành, không còn dán mình bò trườn dưới đất mà thực sự bay lên trời, cưỡi gió mà đi.
Có điều Dao Hoan vẫn chưa thể bay quá cao, cứ hễ vừa bay vượt đỉnh núithì nàng lại như bị một thứ vô hình nào đấy đè xuống, không thể giữ cảthăng bằng.
Nàng rơi những mấy lần, mỗi lần đều được đế quân đón lấy.
Khi đỡ nàng, đế quân đều sẽ nhíu khẽ mày, môi mím nhẹ. Dao Hoan luônnghĩ đấy là do mình học dốt, sợ y trách phạt, nên đến cả nguyên nhâncũng không dám hỏi.
May thay, đế quân chẳng định truy vấn nàng.
Ngoài ra, Dao Hoan còn học được thuật phòng ngự. Nàng vẫn đang ở nguyên hình, học thuật này là chuẩn bài nhất rồi.
Vụ Kính thì đã hóa được thành người.
Sán đầu đông hôm ấy, Dao Hoan vừa ngáp dài bước ra khỏi sơn động đãtrông thấy một cô bé xinh xắn độ mười sáu xuân thì cuộn tròn ngủ sayngay chỗ Vụ Kính vẫn hay nằm. Trên người là cành lá thấp của gốc hòe,đang se sẽ chắn gió lạnh sớm mai cho cô.
Có lẽ là do ánh mắt của Dao Hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoan/137920/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.