Thổ Địa công công đi rồi, Dao Hoan ngồi xổm bên rừng chướng khí, nàngnhìn vạt cây mịt mù không rõ bến bờ, lại cho móng rồng vào mồm nghiếnrồm rộp.
Chuyến này nàng nên đi... hay nghỉ đây...
Nếu đi, có thể sẽ chạm trán với cái con hung thú ác hơn cả mình mà ThổĐịa vừa nhắc đến, nhưng không đi, nàng chỉ còn cách ở lại đây. Nhưngthần thức của đế quân bao trùm trời đất, sớm muộn gì cũng sẽ biết nàngvẫn chưa đi được bao xa.
Nghĩ đến đây, Dao Hoan lại hơi bực mình!
Đế quân rõ đã biết nàng có bỏ nhà cũng chẳng còn nơi nào khác để đi, thế mới ơ thờ như vậy! Lại... chả thèm mở miệng giữ lại. Tuy chỉ là một con rồng nhưng da mặt nàng mỏng lắm đó...
Dao Hoan ngoẹo đầu xem xét xung quanh.
Chẳng biết có phải vì vạt rừng chướng khí này không mà vòm trời nơi đâyâm u hơn nơi khác. Gió núi thỉnh thoảng thổi qua, đám cành khô lá úadưới chân Dao Hoan lại cất tiếng xào xạc, nghe rất lạnh lẽo.
Vảy rồng trên người Dao Hoan vô thức dựng thẳng từng mảnh một, nàng vừa ra sức đè vảy xuống, vừa nhai vuốt lực hơn.
Nghe Vụ Kính kể, trong kịch, ở những vùng núi rừng hoang vắng thường sẽcó các yêu quái vô cùng ác độc, bọn chúng uống máu ăn thịt người, vừanhấm nháp vừa kêu quang quác...
Dù không hiểu tại sao đã xơi thịt lại còn phải kêu quang quác nhưng vừanhớ đến chuyện này, Dao Hoan bỗng thấy quả tim trong lồng ngực mình nhưkhuyết mất một mảng, đầy tràn gió lạnh.
Cơ mà nàng đâu phải là người... Chắc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoan/137915/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.