CON RỒNG NHỎ NÀY LẠI MUỐN NẾM ĐÒN TỐC ĐUÔI RỒI. 
Đương nhiên, nếu đủ khả năng chống lại hình phạt thì Dao Hoan sẽ có lại cái uy xưng hùm xưng bá ở khu rừng này. 
Nàng bưng lan nhỏ về sơn động của mình, đặt ở chỗ đủ ánh sáng. Sau đóthoải mái nằm ườn ra, duỗi đuôi buông đất, chóp đuôi chấm xuống mặt suối chính móng mình đào trong động, tung tung tẩy tẩy, khoan khoái vô cùng. 
Chẳng bao lâu sau, biên độ dao động của chóp đuôi nhỏ dần. 
Trước khi ngủ, Dao Hoan vẫn mơ màng nghĩ rằng, vài ngày nữa... vài ngày nữa đế quân sẽ hết giận ý mà. 
Nhưng Dao Hoan rõ đã quá lạc quan rồi. 
Mỗi ngày đế quân lại đến kiểm tra một bận, dò xét thần thức của lan nhỏ. 
Đế quân chẳng thể hiện tý ty cảm xúc lên mặt, lại chưa từng nhìn thẳngvào nàng nên Dao Hoan chẳng rõ y đã nguôi giận chưa. Trái lại, y vô cùng quan tâm đến gốc lan kia, nếu nó có thể nói chuyện, chỉ e y đã ân cầnthăm hỏi một phen. 
Bực bội như thế vài hôm, Dao Hoan thực sự chịu hết nổi rồi. 
Nàng lăn lộn vài vòng trong sơn động, khiến cái động lộn xộn lung tunghết lên. Đến cả Vụ Kính núp bóng cây hóng gió đàng xa cũng nghe thấytiếng gào thét của Dao Hoan vọng lại từ sơn động. 
Dè dặt ngẩng đầu lên nhìn vị đế quân đang hí hoáy bàn cờ, thấy y thảnhthơi như chẳng bị quấy nhiễu tẹo nào, cô thầm thở dài, giấu mình vào sâu hơn trong hốc cây. 
Lát nhỡ trời có mưa, hẳn chẳng thể một thời một chốc ngừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoan/137914/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.