Nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Sở Phi, Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, thật ra nhìn vẻ mặt anh cô vẫn không nhịn được cơn tức nhưng mà… thôi đi, nhịn.
Chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên giường bệnh của Sở Phi, cô chỉ vào cánh tay băng bó của anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, giọng nói dịu dàng chưa từng có:
– Hải Âm nói cho em biết, vì cứu em mà anh bị gẫy xương, nghiêm trọng lắm không?
Sở Phi ngẩn ra, bất giác kinh ngạc nhíu mày, thật không ngờ câu đầu tiên của cô lại là thế. Ánh mắt anh có chút băn khoăn lại thêm phần mờ mịt, bởi vì anh thấy sự quan tâm hiện rõ trên nét mặt cô, cả sự ấm áp chưa từng có. Cô…
– Sở Phi? Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng gọi anh.
Sở Phi lấy lại tinh thần, theo bản năng vuốt vuốt tóc, thản nhiên lắc đầu:
– Em không sao là tốt rồi
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy, dường như hơi chấn động. Cô nhìn anh thật sâu, sắc mặt anh tái nhợt, môi nhợt nhạt không nhìn ra màu sắc, vẫn chỉ là sự lạnh lùng đó.
Sau đó, cô nhẹ nhàng mà thở dài, đúng rồi, chính là cái dạng này, từ rất lâu về trước cô đã nhìn ra vẻ cô đơn, lạnh lùng của anh. Anh cũng như một con nhím từng bị tổn thương, bởi vì tổn thương quá lớn nên cứng rắn mà chống đối mọi thứ. Thật ra, chính anh cũng rất mệt mỏi
Đào Hoa Yêu Yêu lẳng lẳng nghĩ, thật là, từ sau khi gặp lại cô bị sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-yeu-yeu/3166641/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.