Chương trước
Chương sau
Tới hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi Hàn Mặc Quân giúp Thẩm Nhược Y tu luyện. Nhưng kết quả là nàng vẫn chưa triệu được kiếm, hắn căn bản còn chưa từng dạy nàng một chút nào.

Mỗi ngày Hàn Mặc Quân đều bắt Thẩm Nhược Y dậy sớm, thức khuya, chạy mười vòng quanh Tịnh Lăng Viên, đi gánh nước, lau dọn đồ đạc, giặt đồ... Còn hắn lúc thì luyện kiếm lúc thì nghỉ ngơi đọc sách.

Hàn Mặc Quân nói thân thể nàng quá yếu nên phải hoạt động nhiều để rèn luyện, nâng cao sức khỏe. Thẩm Nhược Y không còn cách nào khác, đành phải nghe lời.

Vừa rồi mới chạy xong năm vòng của ngày hôm nay, Thẩm Nhược Y lê từng bước tới chỗ Hàn Mặc Quân, nàng khó khăn nói: "Hàn Mặc Quân... Ta đã chạy xong rồi..."

Nhìn Thẩm Nhược Y ngày ngày nghe lời mình làm một đống thứ vô dụng này, trong lòng Hàn Mặc Quân thật sự quá vui vẻ mà không thể nói ra.

Hắn không quan tâm, ánh mắt cũng không rời khỏi cuốn sách trên tay, lạnh nhạt nói: "Vậy thì người gánh nước đi."

Mấy ngày nay Thẩm Nhược Y cứ luôn làm việc quá độ, ăn uống cũng không đầy đủ nên giờ cực kì mệt mỏi.

Nàng mất kiên nhẫn hỏi: "Sao ta vẫn chưa có tiến bộ vậy?"

Biết Thẩm Nhược Y đang rất ngoan ngoãn với mình, Hàn Mặc Quân liền nổi ý muốn chọc tức nàng, hắn nói: "Đệ tử cũng không biết cách này có đúng không, cũng có thể là sai rồi nên không có tác dụng, hay là lại thử cách khác lại từ đầu?"

Thẩm Nhược Y nén giận nhìn hắn chằm chằm.

Sai rồi? Luyện lại từ đầu?

Mấy ngày nay đã nhẫn nhịn Hàn Mặc Quân quá nhiều rồi, Thẩm Nhược Y thực sự tức tới không biết nói gì.

Hắn dám thản nhiên nói ra lời lẽ như vậy? Nàng không thể chấp nhận được nữa!

Thẩm Nhược Y theo thói quen trước đây luyện kiếm mà đưa tay phải ra, lập tức triệu hồi kiếm.

Xoẹt——

Hình như... Kiếm xuất hiện rồi?

Thẩm Nhược Y cảm giác được trong tay đang cầm chuôi kiếm liền cúi đầu xuống nhìn.

"A! Ta triệu được kiếm rồi!!" Nàng hét lên.

Hàn Mặc Quân cũng ngạc nhiên không kém, chính hắn cũng không hiểu tại sao điều này lại xảy ra.

Ngay lúc Hàn Mặc Quân còn đang ngây người thì Thẩm Nhược Y chợt ôm chầm lấy cổ hắn, nàng nói: "Có đồ đệ như Mặc Quân thật tốt."

"..." Hàn Mặc Quân vẫn ngẩn người nhìn nàng,

Nói xong liền bỏ tay ra, Thẩm Nhược Y nhìn hắn cười thật tươi, chưa bao giờ nàng vui vẻ tới vậy.

Không biết có phải do ánh mặt trời quá chói hay không, Hàn Mặc Quân như nhìn được nụ cười của nàng tỏa sáng, đôi mắt đang nhìn hắn cũng to tròn lấp lánh. Khuôn mặt cùng hành động biết bao khả ái của Thẩm Nhược Y làm hắn đột nhiên cũng thấy vui vẻ theo.

Việc tu luyện sao có thể chỉ bằng cách rèn luyện thân thể mỗi ngày được chứ, nếu không trên đời này ai cũng có thể tu tiên rồi. Điều đơn giản này ai mà không biết, Thẩm Nhược Y lại còn bị lừa tới vui vẻ như vậy.

Bỗng nhiên triệu được kiếm thì chắc chắn là do ba tháng trước đây nàng chăm chỉ tu luyện mỗi ngày, chỉ là khi triệu kiếm không tập trung, giống như vừa rồi ý niệm đủ mạnh mẽ thì kiếm sẽ xuất hiện thôi.

Đều là do bản thân Thẩm Nhược Y đạt được mà lại ngốc nghếch nghĩ là nhờ hắn, Hàn Mặc Quân cảm thấy mình trước đây quá đáng rồi.

Thẩm Nhược Y vừa định rời đi thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, trước mắt cũng tối sầm lại.

"Sư tôn!!" Hàn Mặc Quân vừa kinh hãi cất tiếng gọi thì Thẩm Nhược Y đã ngất đi trong vòng tay của hắn.

- ----------------------

"Nam Cung trưởng lão, sư tôn thế nào rồi?" Hàn Mặc Quân vội hỏi khi thấy Nam Cung Nhạc Vận vừa bắt mạch xong.

Nàng đáp: "Thân thể yếu quá, hình như gần đây muội ấy không ăn uống đầy đủ, chắc tu luyện quá nhiều nên sức khỏe suy nhược."

Hàn Mặc Quân nghe vậy liền cảm thấy cực kì có lỗi.

Sau khi được uống thuốc thì Thẩm Nhược Y cũng nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn xung quanh một lúc liền biết bản thân đang ở chỗ của Nam Cung Nhạc Vận.

Nàng xuống giường, mệt mỏi nói: "Nhị sư tỷ, muội lại tới làm phiền tỷ rồi."

Lần trước cùng Nam Cung Nhạc Vận trò chuyện một lúc Thẩm Nhược Y liền cảm thấy vị sư tỷ này cực kỳ dễ gần.

Nam Cung Nhạc Vận hơn Thẩm Nhược Y ba tuổi, nàng là một người xinh đẹp, cử chỉ dịu dàng, lời nói cũng khiêm tốn, dễ nghe khiến người bên cạnh tiếp xúc cảm thấy rất bình yên và thoải mái.

Nam Cung Nhạc Vận cũng cực kì quan tâm tới Thẩm Nhược Y, trước khi nàng rời khỏi còn kéo lại dặn dò đủ thứ, đưa cho nàng rất nhiều đan dược bồi bổ sức khỏe.



Sau đó Hàn Mặc Quân đưa Thẩm Nhược Y trở về Tịnh Lăng Viên, vốn dĩ như bình thường thì cả hai sẽ im lặng cả một quãng đường mới đúng, không ngờ đang đi thì Hàn Mặc Quân chợt mở lời trước.

"Sư tôn... Người cảm thấy sao rồi?"

Thẩm Nhược Y không nghĩ Hàn Mặc Quân đột nhiên lại nói chuyện với mình, biểu cảm cùng lời nói còn khác với lúc trước một trời một vực.

Nàng ngây ngốc một lát rồi mới đáp trả: "Không sao, chắc vừa rồi chạy dưới nắng, hôm nay trời nắng quá."

Hàn Mặc Quân thấy Thẩm Nhược Y không trách mình lại càng thêm day dứt, nghiêm trọng nói: "Xin lỗi sư tôn, là tại ta!"

Bị giọng điệu nghiêm túc của Hàn Mặc Quân làm cho giật mình, Thẩm Nhược Y xua tay nói: "Sao lại thế được, ta còn phải cảm ơn Mặc Quân đã giúp ta tu luyện nữa."

"Những cách đó thật ra không có tác dụng, là do ta..."

Hàn Mặc Quân vẫn còn đang ấp úng thì Thẩm Nhược Y liền bật cười.

Nàng không nghĩ tới Hàn Mặc Quân sẽ bày ra biểu tình này, không còn lạnh lùng như trước là tốt rồi.

Thẩm Nhược Y vui vẻ nói: "Ta biết là do Mặc Quân ghét ta nên mới làm như vậy, nhưng mà chẳng phải là triệu được kiếm rồi sao? Hơn nữa... Thấy ngươi không còn xa cách như trước, ta thật sự rất vui!"

Hàn Mặc Quân thất thần nhìn nàng, trong lòng rối bời.

Sư tôn nói vì hắn mà vui, hắn nhất thời không biết nên đáp thế nào, càng không biết nên nghĩ như thế nào.

Nhận được sự ấm áp của Hàn Mặc Quân khiến Thẩm Nhược Y thật sự vui vẻ. Dương Thừa Tử, Nam Cung Nhạc Vận, Hàn Mặc Quân, từng người một đều đang chấp nhận nàng rồi.

Thẩm Nhược Y không còn cảm thấy lạc lõng như lúc mới tới đây nữa, không phải lúc nào cũng một mình nữa rồi. Nàng cứ thế vừa đi vừa cười vui vẻ mà không để ý tới Hàn Mặc Quân ở bên cạnh cứ luôn nhìn mình.

Ngay lúc này đây, trong lòng hắn là một cảm xúc hỗn loạn không nói thành lời.

- ------------------------------

Tàng Thư Các.

Thẩm Nhược Y ngồi yên lặng chuyên tâm đọc sách, ngày hôm đó nói qua chuyện tu luyện với Nam Cung Nhạc Vận nàng mới biết một điều.

Hóa ra Bạch Ân không thể dùng kiếm thông thường.

Bạch Ân có một thanh kiếm tên là "Nguyệt Quang" do Lý Tử Lạc tạo riêng cho nàng. Chỉ là không ai biết làm cách nào để triệu hồi nó, bởi nó không giống như cách luyện kiếm khác, Lý Tử Lạc cũng chỉ truyền dạy cho một mình Bạch Ân.

Gấp lại cuốn sách thứ tám, Thẩm Nhược Y chán nản đứng dậy. Vẫn là không có tác dụng gì, nàng phải tìm thêm cách khác.

Thẩm Nhược Y đứng lên ghế, muốn tìm những cuốn sách ở phía bên trên. Ánh mắt lướt qua một lượt, đột nhiên nàng thấy một quyển sách cực kỳ quen mắt.

Đưa tay lên lấy, mặc dù đã đứng trên ghế nhưng Thẩm Nhược Y vẫn phải kiễng, quá cao rồi!

Vừa mới với được quyển sách thì ——

"Sư tôn cẩn thận!"

Hàn Mặc Quân xuất hiện ở đằng sau từ bao giờ một tay đỡ lấy nàng, một tay bắt lấy cuốn sách đang rơi từ trên giá xuống.

Không phải do Thẩm Nhược Y không cẩn thận mới ngã mà là do nàng nhìn thấy tiêu đề của quyển sách này.

Nguyệt Quang.

Bảo sao nàng vừa nhìn đã thấy rất quen, hóa ra đây chính là cuốn tiểu thuyết mà nàng xuyên vào.

Thẩm Nhược Y vội vàng lấy sách từ tay Hàn Mặc Quân.

Chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp, đây chính là chìa khóa để nàng về nhà!

Vừa mở ra Thẩm Nhược Y đã nhanh chóng đọc một lượt mấy tờ trong sách, nàng thực sự muốn thốt lên một câu 'A, đúng là trùng hợp thật!'.

Bìa sách thì giống nhưng bên trong đều là phương pháp tu luyện huhu...

- ---------------------

Sau đó Thẩm Nhược Y vẫn ôm hi vọng vào cuốn sách này mà trở về phòng đọc liên tục từ sáng tới đêm cho bằng hết, nàng nhất định phải tìm ra cách.

Cuối cùng nàng thực sự phát hiện ra một thứ đặc biệt, là Kí Hồn châu.

Trong sách viết Kí Hồn châu có thể giúp nuôi dưỡng nguyên thần, mở ra một thế giới trong tâm thức của người đó. Chỉ là không phải ai cũng có thể sử dụng, những người mang Thiên Mệnh mới điều khiển được nó.



Vật này quá rắc rối, Thẩm Nhược Y đọc xong cũng không hiểu.

Nhưng mà những thứ như "nguyên thần", "thế giới" gì đó... Có phải liên quan tới việc nàng xuyên không không?

Nhưng khắp chân trời góc bể biết đi đâu mà tìm?

Hơn nữa cứ ở lại Thanh Lăng môn thì nàng càng không thể tìm được manh mối. Lần này phải tu luyện cho tốt, Thẩm Nhược Y nhất định phải xuống núi một chuyến.

Tới khi nàng thực sự tu luyện thành Thánh Quân thì đã là vài tháng sau.

Thời điểm này cũng vừa tới lúc Dương Thừa Tử cho các đệ tử xuống núi rèn luyện. Thẩm Nhược Y tu luyện cũng chính là vì ngày này, ngày được ra khỏi Thanh Lăng môn.

Chỉ là Dương Thừa Tử nhất định không cho nàng xuống núi, tới lúc này nàng mới biết được lời dặn dò mà Lý Tử Lạc trước khi phi thăng để lại cho Bạch Ân.

Một, chỉ được nhận một đệ tử thân truyền.

Hai, Bạch Ân phải ở trong Thanh Lăng môn tu luyện, nhất định không được xuống núi, đại nạn khó tránh.

Nhưng Thẩm Nhược Y nhất định phải đi chuyến này, nàng cứ hết sức năn nỉ chưởng môn sư huynh suốt mấy ngày, ngày ngày bám theo hắn tới khi hắn thấy phiền.

Không phụ lòng Thẩm Nhược Y, Dương Thừa Tử quả thật cho nàng xuống núi. Nhưng mà hắn cũng không dám để nàng đi một mình, vì thế mà Lăng Vô Huyền cũng được cử xuống núi để trông coi nàng.

Nhắc tới Lăng Vô Huyền thì Thẩm Nhược Y không có kí ức gì, trong truyện hình như còn không xuất hiện người này. Hơn nữa nghe nói hắn đi du ngoạn giang hồ từ ba năm trước tới giờ mới quay lại Thanh Lăng môn, vì vậy đây là lần đầu tiên Thẩm Nhược Y gặp hắn.

"Tiểu sư tỷ."

Thẩm Nhược Y mới vừa nghĩ tới thì hắn liền xuất hiện, Ngũ sư đệ - Lăng Vô Huyền.

Nhưng mà——

"Sư tỷ thì sư tỷ, sao phải thêm 'tiểu' vào?" Nàng hỏi.

"Ta gọi tỷ một tiếng sư tỷ chẳng phải là do tỷ nhập môn trước ta sao, ta còn lớn hơn tỷ một tuổi đó, tiểu ~ sư ~ tỷ."

Nhìn cái dáng vẻ nói chuyện đùa cợt với sư tỷ của hắn là biết chắc chắn trong lòng không hề coi nàng là sư tỷ rồi.

Thấy Thẩm Nhược Y không đáp, Lăng Vô Huyền lại cười cười nói tiếp: "Nhưng mà tỷ không hề lạnh lùng độc ác giống như lời đồn nha, ngược lại trông khá ngốc ha ha."

Mặc dù rất muốn đấm hắn nhưng mà thôi, Thẩm Nhược Y đang vui nên không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Thời gian cũng tới rồi, nàng và Lăng Vô Huyền cũng đến lúc phải đưa hai nhóm đệ tử xuống núi.

Mỗi nhóm năm người, Thẩm Nhược Y dẫn nhóm của Lục Thần, Tuyết Nhã, Hàn Mặc Quân và hai đệ tử của Dương Thừa Tử là Nhiên Vân và Lưu Thành Ca.

Rõ ràng nói là đi cùng nhau nhưng mà vừa mới chia người xong tên Ngũ sư đệ đó đã cùng nhóm đệ tử của hắn đi trước rồi.

Trước khi đi Lăng Vô Huyền còn đắc ý để lại một câu: "Ta chờ tới tối thôi đó, sư tỷ phải nhanh tới nơi nha."

Thẩm Nhược Y đang không hiểu ý của hắn là gì thì thấy các đệ tử đang triệu kiếm chuẩn bị đi.

Không phải chứ...

Ý của Lăng Vô Huyền là Bạch Ân không biết ngự kiếm???

Giờ nghĩ lại Thẩm Nhược Y mới nhớ, trong sách đúng là không hề có một chiêu thức nào là ngự kiếm hết.

Nguyệt Quang hình như không dùng để ngự...

Sư huynh biết điều này nên mới bảo Lăng Vô Huyền đi cùng nàng đúng không? Chắc chắn không phải vì muốn hắn cùng đi rèn luyện rồi, là sợ nàng không có ai đi cùng thì có!

Vì nói ra chuyện mình không biết ngự kiếm thì khá mất mặt nên Thẩm Nhược Y đành phải nói dối vậy.

"Chuyện này... Chưởng môn đã dặn trước rồi, mọi người cần cùng nhau rèn luyện tinh thần đồng đội, hai người cùng ngự một kiếm. Trước hết là Nhiên Vân và Lưu Thành Ca một nhóm, còn ta và..."

"Ta..." Hàn Mặc Quân cất tiếng.

Hắn còn chưa dứt lời thì Thẩm Nhược Y liền 'A!' một cái rồi gật đầu lia lịa.

Nàng vui vẻ nhìn Hàn Mặc Quân mà nói: "Nếu như lần trước đã xếp Hàn Mặc Quân và Tuyết Nhã một nhóm rồi thì ta và Lục Thần sẽ đi cùng nhau nha."

Hàn Mặc Quân: "???"

Lục Thần: "???"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.