Nhược Ngu tự nhiên là không biết trong lòng Hạ Sinh nghĩ gì. Nếu như đã giải trừ nguy cơ truy nã của Việt Thanh thì tiếp theo phải sắp xếp cho y một thân phận hợp lý, sinh sống trong Đào Hoa thôn.
Trong khoảng thời gian này Việt Thanh không ra khỏi cửa, xác thực là có chút buồn bực.
“Như vậy đi, Tiểu Thanh ngươi liền nói rằng ngươi là biểu đệ của ta từ kinh thành tới, làm bộ lần đầu tiên vào thôn, sau đó hỏi thăm thôn dân nhà của ta, mọi người sẽ không nghi ngờ.” Loại truyện này rất đơn giản, Nhược Ngu nói ba xạo một chút liền xong.
“Ừ, ta còn phải chuẩn bị cho Tiểu Thanh túi xách hành lý, đường xa mà đến, cái này là phải có.” Hạ Sinh bổ sung.
“Vậy ta có phải sát bùn lên mặt, làm ra bộ mệt mỏi phong trần không?”
“Nha, Tiểu Thanh ngươi ngày càng thông minh, xem ra đất thôn Đào Hoa nuôi người thực tốt a.” Nhược Ngu mỉm cười gật đầu khen ngợi.
Việt Thanh xấu hổ sờ sờ đầu.
Hạ Sinh yên lặng: hai người này quả thực là phối hợp… Mặt dính bùn lại phải đi với y phục, giày dép dính bùn. Một thân sạch sẽ mà mặt bẩn, người ta sẽ nghĩ ngươi vừa bị ngã sấp mặt.
Nhược Ngu đương nhiên chỉ trêu ghẹo Việt Thanh mà thôi. Sau đó Hạ Sinh một mình ôm lấy mọi việc chuẩn bị trang phục đạo cụ, cố gắng làm cho thật giống.
Việt Thanh cũng là một hài tử thành thật. Nghe lời lặng lẽ ra khỏi thôn, đợi đến buổi chiều người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-nguyen-ky/1886298/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.