Chăn đệm ấm áp, Quách Tĩnh mơ mơ màng màng, thực buồn ngủ, cọ cọ thứ ấm áp bên cạnh, rồi vừa lòng thở dài một tiếng, thực thoải mái ôm chầm lấy cái gối. Ôm gối ngủ tiếp, dọc đường đi thực mệt, cho dù Quách Tĩnh lớn lên ở thảo nguyên cũng không chịu nổi.
Nhưng là, không đúng, sao gối ôm lại phát ra tiếng? Còn có tiếng thình thịch giống tim đập?
Cơn buồn ngủ tán đi hơn nửa, mở to mắt, nhất thời ngây dại.
Trước mặt lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cho dù không có biểu tình gì, nhưng hai mắt đầy mị lực ôn nhu nhìn mình, giống như muốn nhấn chìm cậu trong đó.
Quách Tĩnh không biết vì sao, đỏ mặt. Trên mặt nóng tới bốc hơi, sắp bị luộc chín rồi.
Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, một màn tối qua tràn về trong đầu khiến cậu quay mòng mòng. Hôm qua tắm xong, đi dạo, sau đó thực mất mặt ôm lấy người ta khóc……
Sau đó, sau đó cư nhiên lại ngủ mất……
Quách Tĩnh mở to miệng, ngốc lăng, ngơ ngác.
Âu Dương Khắc thấy Quách Tĩnh như vậy, khóe miệng không khỏi cong lên, lại làm Quách Tĩnh bừng tỉnh.
Quách Tĩnh giờ đã hoàn toàn tỉnh ngủ, thấy tay chân mình ôm chặt cứng nam tử, đem người ta thành gối ôm, vội vàng đẩy ra, lui vào trong góc, đỏ mặt, muốn chui vào chăn trốn.
Ý cười trong mắt nam tử càng tăng thêm, ngồi dậy, vẫn ung dung nhìn người đang trốn trong chăn, miệng thì thào nói: “Mình chưa tỉnh ngủ, mình chưa tỉnh ngủ, nhưng sao trong mơ lại thật như vậy……”
Sờ sờ cằm, bộ dáng rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13113/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.