Thời tiết ban đêm, cho dù ban ngày có oi bức thế nào, cũng mát mẻ hơn. Nằm trên giường, Hoa Mãn Lâu để mặc Hoàng Dược Sư ôm mình, thưởng thức tay hắn.
Từ sau khi bị thương, thân thể luôn sợ lạnh, Hoàng Dược Sư theo thói quen đêm nào cũng ôm y vào lòng, hai người trò chuyện, cảm nhận hơi ấm của nhau. Trên Đào Hoa đảo không có người ngoài, có nhiều khi là nằm trên thảm cỏ, ôm nhau, nói chuyện sau đó ngủ trưa.
Im lặng hồi lâu, Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng nói: “Dược Sư, cái gọi là nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề. Huynh hiểu không?”
[] “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề” (thêm 1-2 câu nữa) là một câu trong Phật giáo, bạn cũng không biết nghĩa chính xác là thế nào, nhưng tóm tắt nghĩa thì là: “Một đóa hoa là một thế giới, một ngọn cỏ là một thiên đường, một chiếc lá là một vùng sáng, một hạt cát là một cõi cực lạc, một nơi cũng là một mảnh đất lành, một tiếng cười ẩn chứa cả trần duyên, một lần tụng niệm lòng thêm một lần thanh tịnh.” Mọi người cũng có thể tìm hiểu thêm trên GG
Hoàng Dược Sư căng thẳng, tay nắm chặt tay Hoa Mãn Lâu, y nhăn mặt nhíu mày, cũng không nói gì. Hắn biết, A Lâu muốn nói chuyện thân thế của y, hắn vốn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng vì sao, vì sao lòng hắn lại bất an như vậy?
Ôm chặt Hoa Mãn Lâu, chôn mặt vào cổ y, tham lam hít thở mùi hương trên thân thể y, Hoàng Dược Sư thấp giọng nói: “A Lâu, nếu là…… không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-man-lau/13112/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.