Tóm tắt chương trước, sau khi Nguyệt Di cướp đoạt được rất nhiều bảo vật của Thiên Khải đã đến chính điện, không ngờ Thiên Khải không ở đây nhưng lại thấy rồng con cứ đứng đó mãi. Thấy đối phương tuy nhút nhát sợ sệt nhưng thái độ kiên quyết tựa như tiểu thị vệ, Nguyệt Di nổi hứng chọc rồng con.
“Nhữ là ai? Vì sao nhữ ở Thái Sơ Điện?” Nguyệt Di học theo bộ dạng của Tử Hàm, thẳng lưng hỏi Tử Hàm.
Chung quy Tử Hàm cũng lớn lên trong loạn thế, tâm phòng bị chẳng ít chút nào, đảo mắt, lập tức qua loa lấy lệ nói với Nguyệt Di:
“Dựa vào cái gì ngô phải nói cho ngươi chứ?”
Nguyệt Di nghe vậy, bắt chước bảo:
“Dựa vào cái gì ngô cũng phải nói cho ngươi chứ?”
Tử Hàm cảm thấy người tới giống như đang nhại lại mình, nhíu mày nghiêm trang sửa lưng Nguyệt Di:
“Nhữ chớ có nhại ta.”
Thấy rồng con có chút không vui, Nguyệt Di nhanh chóng dỗ cậu:
“Không nhại nữa, không nhại nữa là được, nhữ chớ có giận, chớ có giận.” Nói rồi định đi vào trong.
Tử Hàm thấy Nguyệt Di muốn vào liền dang hai tay ra cản Nguyệt Di:
“Nhữ chưa được chủ nhân đồng ý, chớ có xông vào. Nếu nhữ đến bái phỏng, chủ nhân không ở nhà, nhữ hãy xưng tên ra, đợi chủ nhân trở về.” Cậu nghĩ thầm: Thiên Khải Thần tôn không ở nhà, Thần tôn lại rất quan tâm mình, cho nên mình phải giúp Thần tôn bảo hộ tốt Thần Điện này.
Thiên Khải luôn luôn tiêu sái tùy tiện, trước nay không để ý mấy nghi thức xã giao thế này. Huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-hoa-chuoc-chuoc-phon-tinh-diem/777530/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.