Đến tối, khi Khước Đại Gia trở về nhà, Nam Thái Gia đã lập tức khoe với ông chuyện con gái ông muốn kết hôn với anh. Ông định chọc anh gì đó cơ mà lại thôi, vẻ mặt cha già hiền hậu nói:
“Ừ, kết hôn đi, kết hôn rồi sinh cho ta một đứa cháu.”
Cũng bởi vì Nam Thái Gia đã gần bốn mươi, Thiều Vân San cũng đã hai mươi tám hai mươi chín, tuổi này sinh con là hợp lý rồi.
Thiều Phong Vân học ở đại học trong nước ba năm, đến năm cuối thì ra nước ngoài du học hai năm. Khi trở về đã vào công ty tiếp quản doanh nghiệp Thiều Thị. Dưới sự chỉ dạy của Nam Thái Gia, thằng bé từ năm nhất năm hai đã có kinh nghiệm làm ăn. Bây giờ Thiều Khước yên tâm về hưu rồi, có thể để cho ông trông cháu.
“Nói đến chuyện sinh con mới nhớ… hai tháng nay con và cô ấy không dùng biện pháp, vậy mà cũng không dính. Ba thử nhớ xem ngày xưa mẹ vợ có bị gì không… xem có phải di truyền gì không?”
Ở lâu rồi, Nam Thái Gia cũng đã thay đổi cách gọi.
Thiều Vân San ngồi một bên nghe anh nói vậy thì ngứa dạ đáp:
“Đừng có đổ cho gen nhà em, anh còn không tự xem lại chính mình… Người gì đâu mà ngày ba cữ rượu không bỏ bữa nào…”
“Đâu có… Anh uống có một chút thôi…”
“Em ở bên cạnh anh, chẳng lẽ em nhìn sai được à?”
Nam Thái Gia biểu thị mình bị oan, chắc chắn là do cô giận anh chuyện anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3427315/chuong-131.html