An Liên khó mang thai, sau này mãi mới sinh được con gái, chưa được bao năm thì bà ấy cũng mất. Ông gà trống nuôi con, cảm thấy tính cách con gái càng lớn càng ngỗ nghịch khiến ông cho rằng vì con thiếu hơi ấm của người mẹ nên đã đi bước nữa cho con có đủ tình thương.
Mẹ của A Vân rất tốt, ông nhìn thấy bà ấy cố gắng chiều con gái riêng của ông, chỉ đáng tiếc nếu như sự kiên nhẫn và tình cảm không được đáp lại thì không một ai có thể gắn bó được lâu dài với con riêng của chồng. Bà ấy lựa chọn rời đi, ông tôn trọng. Bây giờ bà ấy ở bên nước ngoài cũng có gia đình riêng chỉ thi thoảng sẽ gọi điện cho ông hỏi thăm về A Vân.
Sau lần kết hôn thứ hai, ông đã rút kinh nghiệm, cũng không muốn con gái mình ảnh hưởng tới người khác nữa nên quyết định không lấy vợ tiếp.
Nhìn thấy Thiều Phong Vân đã dậy, theo dòng suy nghĩ của mình, ông lập tức hỏi han:
“Gần đây con có nghe điện thoại của mẹ con không?”
Vốn dĩ tâm trạng của Thiều Phong Vân rất tốt khi biết kết quả trúng tuyển đại học nguyện vọng một, thế nhưng sau khi nghe ông hỏi thì sắc mặt thằng bé đông cứng lại.
“Con không…”
Nói rồi thằng bé đã vội bỏ vào bếp không muốn ông tiếp tục câu chuyện này.
Ông ở phía sau biết mình lỡ lời nên không hỏi thêm nữa, thằng bé vẫn còn giận mẹ nó chuyện mẹ nó bỏ đi.
Thế nhưng ông lại không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3427313/chuong-129.html