Nam Thái Gia thay đồ xong đi ra, nhìn thấy cô đợi mình anh đã tiến tới vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Cô nghiêng đầu nhìn anh, không biết có phải ảo giác hay không mà cô thấy má anh hồng hồng như thể đang xấu hổ.
Thiều Vân San hỏi lại anh một lần về đống đồ của mình, anh trả lời:
“Phòng của em nhỏ quá, anh phải cho người mang để tạm sang phòng ngủ khách…”
Hờ hờ, nhỏ à?
Tổng nguyên gian phòng ngủ của cô cũng phải hơn trăm mét vuông đó… chẳng qua đồ đạc và nội thất quá nhiều nên cảm giác hơi chật chội thôi.
Cô ôm eo anh, nói đùa:
“Nếu ở nhà của anh thì rộng hơn.”
“Em có muốn không?”
Có lẽ anh tưởng cô nói thật nên bỗng nghiêm túc hỏi cô.
Thiều Vân San suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu:
“Em muốn ở với ba và Phong Vân, đằng nào bên đó cũng chỉ có mỗi anh. Em mà sang đó thì tính ra hai nhà chúng ta mỗi nhà có hai người, không phải rất trống trải sao?”
Nam Thái Gia gật đầu vì anh cảm thấy cũng đúng, hai người cùng nhau đi ra ngoài, anh nói:
“Cảm giác không quen lắm, nhưng đúng là ở bên đây có hương vị gia đình hơn.”
“Em hiểu mà.”
Người sống một mình một nhà rộng thênh thang như anh chắc chắn sẽ khó thích nghi với kiểu gia đình ‘ồn ào’ như gia đình cô. Nhưng để tính về lâu về dài, ở nơi có lòng người ấm áp vẫn tốt về mặt tinh thần hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ho-chon-minh-ta-nhin-ta-chet-/3427310/chuong-126.html